Lại nói, khi bị ai đó trong đám đông lên tiếng trêu cợt, khiến quần hào ha hả cười vang, quần cao thủ Hoan Hỷ giáo đều giận dữ tái mặt, nộ khí xung thiên.
Nhưng pháp bất trách chúng.
Người lên tiếng là ai không biết, trong khi có đến cả nghìn người cười, chẳng lẽ xử trí tất cả.
Hoan Hỷ giáo dù cho có ngông cuồng thế nào, giữa lúc đại địch đang tiền thế này cũng không dám làm thế.
Trong lúc cả bọn đang giận tái mặt, thầm rủa mười tám đời tổ tông của kẻ vừa lên tiếng, thì từ dưới chân núi chợt có tiếng cười lớn, vang vọng theo gió truyền lên.
Tiếng cười đầy dẫy trung khí, truyền đi rất xa, chứng tỏ đạo hạnh của người kia không phải tầm thường.
Quần hào xôn xao bàn tán, không biết là có phải chính chủ đến không ?
Hơn một khắc sau, mọi người liền thấy một lão nhân vận bào gấm hoa lệ dẫn đầu một đoàn hơn mười người từ dưới chân núi đi lên.
Tuy bọn họ chỉ có hơn mười người, nhưng ai nấy đều tỏa ra khí thế phi phàm, chứng tỏ không phải hạng phàm phu tục tử.
Nhất là lão nhân dẫn đầu, mình hạc xương mai, râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ hồng hào, diện mạo uy nghiêm, thần thái tiên phong đạo cốt.
Lên đến quảng trường trước chính điện, lão nhân trợn mắt nhìn đám cao thủ Hoan Hỷ giáo, ánh mắt sáng rực tràn đầy sát khí như muốn khủng bố tinh thần bọn họ.
Có ai đó trong bọn buột miệng thốt :
- Lão là Vân Dương Tử của Cửu Nghi Sơn !
Những kẻ khác cũng thoáng biến sắc.
Cửu Nghi Sơn là một ngọn danh sơn trong khu vực Động Đình Hồ.
Vân Dương Tử dựng đạo tràng tại đấy, đạo hạnh cao thâm, uy danh lừng lẫy, và cũng có quan hệ rất thân thiết với Động Đình Quân.
‘Hồ Đại thần’ vội bước ra dõng dạc nói :
- Chúng ta ở đây tu luyện, không có đắc tội gì với các vị đạo hữu.
Chẳng hay đạo hữu dẫn người lên núi tìm chúng ta có việc chi thế ?
Vân Dương Tử khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói :
- Ngươi đã thừa biết rồi, còn hỏi làm chi nữa !
‘Hồ Đại thần’ chỉ có chút ảo tưởng nên mới hỏi thế, nay ảo tưởng đã tan vỡ, gã đành nói :
- Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Đạo hữu vì cớ gì mà lại bức bách chúng ta phải giải tán giáo phái, bỏ xứ ra đi ? Như thế có quá đáng lắm không ?
Vân Dương Tử nghiêm giọng nói :
- Các ngươi không chỉ tụ chúng tác loạn, mà còn lập ra tà đạo mê hoặc lương dân, bất vụ chính nghiệp, dâm loạn nhân gian, đáng ra không thể tha thứ được ! Chúng ta nghĩ tình các ngươi tu hành không dễ, nơi mới cho một cơ hội hồi đầu ! Nếu không biết nắm bắt thì có chết cũng là đáng tội !
‘Hồ Đại thần’ hãy còn cố gắng nói thêm :
- Chẳng lẽ đạo hữu chẳng thể hóa đao thương thành ngọc thạch được sao ?
Vân Dương Tử nói :
- Đối với kẻ tà ma ngoại đạo, nếu không trừng trị thì còn gì kỷ cương phép nước.
Một gã đứng sau lưng ‘Hồ Đại thần’ sa sầm nét mặt, quát :
- Các ngươi có giỏi thì cứ động thủ ! Chẳng lẽ chúng ta lại sợ các ngươi hay sao ? Bất quá đến chết là cùng !
Nói xong, gã lập tức xắn tay áo bước ra, hướng về phía bọn Vân Dương Tử thách chiến.
Gã ta trông dung mạo chỉ khoảng ba mươi (người tu hành thì dung mạo không đại biểu cho tuổi tác), râu rậm bó cằm, thể chất lực lưỡng, nếu theo cách nhìn của phàm nhân thì tướng mạo cũng oai phong hùng tráng.
Nhưng Vân Dương Tử chẳng xem gã ta vào đâu, chẳng thèm nhìn gã mà quay sang chúng đạo hữu hỏi :
- Chư vị đạo hữu ai có thể xuất chiến ?
Một người bước ra nói :
- Vân Dương đạo hữu.
Cứ giao gã đó cho ta.
Người vừa bước ra là một trung niên vận bộ lam y tề chỉnh, tướng mạo nghiêm nghị, khí phách uy nghi, có phong độ của bậc anh hùng hiệp khách, trên lưng có đeo một thanh cổ kiếm màu đen.
Y nhìn gã cao thủ Hoan Hỷ giáo một lượt, rồi lạnh lùng nói :
- Ngươi đã chuẩn bị tinh thần chờ chết chưa ?
Gã kia giận quá quát lên :
- Ngươi … chưa biết ai cần phải chuẩn bị tinh thần chờ chết à ?
Trung niên nhân lạnh lùng nói :
- Đương nhiên là ta sẽ phải chuẩn bị tinh thần để đưa ngươi về miền chín suối.
Gã kia nộ khí xung thiên, mặt mũi đỏ bừng, không thèm làm thủ tục xưng tên trước khi xuất chiến mà lập tức múa tít thanh đại đao trong tay chém nhầu về phía đối phương, liên hoàn đao pháp tấn công tới tấp.
Trung niên nhân muốn thị oai, nên không thèm né tránh, chỉ khẽ cười nhạt, rồi quát lên một tiếng, rút kiếm ra vẫy mạnh một lượt, quát :
- Nhất kiếm tam thức trảm tà ma !
Đạo kiếm ảnh lập tức phân làm ba phần, chia nhau công kích vào ba vị trí Thượng đan điền, Trung đan điền và Hạ đan điền (tức là đầu, ngực và bụng) của địch thủ.
Đối phương không ngờ mới giao chiến mà đã gặp phải đại chiêu, luống cuống đưa đao ngăn đỡ, nhưng chỉ có thể phòng hộ được vùng mặt và yết hầu, còn khu vực Trung đan điền