Hữu tướng quân Đặng Khôi là một thanh niên độ hơn 30 tuổi, dáng vẻ không cao lớn khỏe mạnh, nhưng ánh mắt tinh minh, có vẻ là một nhân tài.
Gã vào đại trướng, hướng về Giang Phong hành quân lễ, cung kính nói :
- Tiểu tướng, Hữu tướng quân Đặng Khôi, xin tham kiến đại nhân.
Thấy gã cung kính hữu lễ, Giang Phong gật đầu, hỏi :
- Tướng quân đến gặp ta có chuyện gì ?
Họ Đặng cung kính nói :
- Hồi bẩm đại nhân.
Tiểu tướng phụng mệnh triều đình truy tra gian tế, đến nơi đây thì mất dấu.
Nơi đây rộng lớn hoang vu.
Một mình tiểu tướng không thể tra xét hết được.
Vừa may gặp được đại nhân dẫn quân đến đây, vội đến cầu viện.
Mong được đại nhân giúp đỡ.
Giang Phong trầm ngâm giây lát, nói :
- Tướng quân phụng mệnh triều đình truy tra gian tế, hãy cho ta xem chứng kiện.
Họ Đặng vâng mệnh trình lên một đạo công văn và ấn tướng quân.
Giang Phong xem xong, nói :
- Bọn loạn tặc này đã làm gian tế cho Man binh, lại còn dám trốn đến lãnh địa của ta gây loạn, thật không thể tha thứ.
Họ Đặng ngạc nhiên :
- Nơi đây là lãnh địa của đại nhân ?
- Đương nhiên.
Nếu không ta đến đây làm gì.
Nếu sau này tướng quân có gặp khó khăn gì, hay cần viện trợ, đều có thể đến các thôn làng quanh đây, từ đó có thể dùng thuyền đi đến chỗ ta.
Đi thuyền sẽ nhanh hơn xuyên rừng mà đi.
Ta sẽ truyền lệnh cho dân chúng hết sức giúp đỡ tướng quân.
Họ Đặng đối Giang Phong càng thêm cung kính, nói :
- Đa tạ đại nhân.
- Còn việc truy lùng gian tế.
Hiện ở đây có 1 đoàn cung thủ và 5 đoàn bộ binh, ta tạm giao cho tướng quân thống lĩnh.
Hy vọng tướng quân sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong Giang Phong lấy binh phù giao cho gã.
Gã cả mừng, cung kính nhận lấy binh phù, nói :
- Đa tạ đại nhân.
Tiểu tướng sẽ tận tâm tận lực để sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Giang Phong bảo một gã Cấm vệ đưa họ Đặng đi kiểm điểm quân binh.
Giang Phong chỉ cấp cho gã cung thủ và bộ binh.
Còn Cấm vệ, pháp sư và tế tự đều phải hộ giá, lại là bảo bối của Giang Phong, không thể giao cho gã được.
Họ Đặng đi rồi.
Lát sau, lão trại trưởng Bạch Thạch Trại dẫn theo hơn năm mươi trại dân xuống núi.
Giang Phong sẽ cấp cho bọn họ năm nghìn đơn vị vật tư lương thực, nên cần có người khuân vác về trại.
Nơi đây nghèo khổ, lương thực còn không đủ ăn, đương nhiên không có mã xa.
Giang Phong quyết định khi về trấn sẽ cho đưa đến đây mã xa, để tiện việc vận chuyển.
Đá khai thác xong còn cần đưa đến Thọ Khê thôn, rồi từ đó mới có thể dùng thuyền chở đến An Phú Trấn.
Trước khi lên đường, Giang Phong lại gọi lão trại trưởng đến hỏi :
- Quanh nơi đây ngoài trại của các ngươi còn có những thôn làng nào khác ?
Vốn từng qua cướp bóc các thôn trong vùng, lão không cần suy nghĩ, đáp ngay :
- Hồi bẩm đại nhân.
Dọc theo Đại Khê Thủy, ngoài Thọ Khê thôn ở cửa sông, còn có Đại Khê thôn và Dương Khê thôn ở phía thượng lưu.
Về phía tây, cách nơi đây khoảng 15 dặm là Hiệp An thôn.
Về phía tây nam, cách nơi đây 20 dặm có Long Dương thôn.
Còn theo Nguyên Giang về phía tây, cách Thọ Khê thôn 20 dặm là Long Phú thôn.
Xa hơn nữa thì tiểu dân không rõ.
Giang Phong thầm suy tính.
Chỉ còn 4 danh ngạch.
Đại Khê thôn, Dương Khê thôn, Long Phú thôn đều gần sông, đi lại thuận tiện.
Có thể tiếp thu.
Còn lại, Long Dương thôn ở quá xa, Hiệp An thôn tính ra cách Long Phú thôn cũng chỉ khoảng 15 dặm.
Tiếp thu Hiệp An thôn trước vậy.
Cả ngày bôn ba, đã có thêm 10 thôn làng sáp nhập vào bản đồ An Phú Trấn, gồm : Cảnh Tuyền thôn, Dương Tuyền thôn, Khúc Tuyền thôn, Ôn Tuyền thôn, Thọ Khê thôn, Đại Khê thôn, Dương Khê thôn, Bạch Thạch Trại, Long Phú thôn và Hiệp An thôn.
Trong đó chỉ có Ôn Tuyền thôn và Bạch Thạch Trại là có nhiều cơ hội phát triển nhất.
Trở về trấn, Giang Phong triệu tập gia thần, tức là lão sư gia Lâm An và Đại tướng quân Vương Minh, kể về chuyện gian tế và Hữu tướng quân Đặng Khôi.
Vương Đại tướng quân nói :
- Đại nhân.
Hữu tướng quân Đặng Khôi thuộc hạ có nghe qua.
Gã là người của Nội phủ, cũng có thể kể là tinh anh, lại biết cách xử thế nên được quan trên xem trọng.
Người của Nội phủ không cầm quân đánh giặc mà chỉ phụ trách gìn giữ trị an trong cõi.
Nên việc truy tra gian tế đúng là nhiệm vụ của gã.
Có điều lần này gã gặp khó khăn rồi.
Thuộc hạ tin chắc gã sẽ lại đến tìm đại nhân cầu viện lần nữa.
- Tại sao ?
- Đại nhân.
Bản trấn nằm ở cực tây.
Cách bản trấn khoảng 300 dặm đã là Man địa rồi.
Gian tế