Qua khỏi khu vực heo rừng là đến khu vực sói hoang, trải rộng trên phạm vi khoảng 2 dặm.
Sói hoang gồm có sói trắng 7 cấp, sói xanh 8 cấp và sói xám 9 cấp.
Ngoài ra còn có thêm một số ít sói con 5 cấp và sói già 10 cấp.
Cũng may sói hoang chỉ tụ tập trên đồng cỏ, còn tại lân cận đường mòn thì không thấy bóng dáng.
Nếu không tân thủ mới 10 cấp khó mà đan độc xuất thôn.
Giang Phong thuận theo đường mòn phía đông mà đi.
Đi được hơn một dặm, Giang Phong chợt nhìn thấy phía xa xa có một gò đất cao, trên gò có một gốc cổ thụ cành lá xòe ra trông như cái tán.
Giang Phong hiếu kỳ, rời đường mòn lần bước đến đó xem thử.
Hai bên đường mòn là những đám cây bụi thấp, chỉ cao gần 1 mét nhưng cành lá rậm rạp, chiều sâu vài trăm mét, hoàn toàn không có quái.
Giang Phong đi lẫn vào giữa những bụi cây, lần bước theo hướng gò đất đi tới.
Đi được một lúc, gò đất dần hiện ra trước mắt.
Chợt đâu có tiếng sói tru làm Giang Phong giật mình, phải phục xuống ẩn dưới đám cây bụi.
Nhìn về phía trước, trên gò đất có một cây to, cành lá xum xuê râm mát.
Dưới gốc cây có một con sói lớn gấp đôi sói hoang bình thường, đang hướng về phía Giang Phong mà tru.
Con sói lớn như thế, chắc là BOSS, Lang Vương a.
Nó hướng về Giang Phong tru lên như muốn cảnh cáo không cho xâm phạm lĩnh địa riêng của nó.
Giang Phong kinh hãi, vội lùi trở lại.
Có lẽ vì còn ở khá xa, chưa nằm trong phạm vi thích khích nên Lang Vương không đuổi theo.
Cũng may, với tình trạng hiện tại, đan độc đối mặt BOSS, Giang Phong chỉ có đường miễn phí hồi thôn.
Dù rằng có thể sử dụng ẩn hình thuật, nhưng với loài vật có khứu giác tinh nhạy như sói, có ẩn hình cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Ghi nhớ vị trí, Giang Phong trở lại đường mòn, tiếp tục hành trình.
Đi được vài dặm, phía trước chợt xuất hiện một cánh rừng rậm rạp.
Đường mòn quanh co đi xuyên qua rừng.
Nhớ đến lời lão thôn trưởng đề cập đến đạo tặc, Giang Phong tập trung tinh thần, sẵn sàng đối phó bất trắc.
Không đi trên đường, Giang Phong men theo những tàn cây rậm rạp hai bên đường tiến dần về phía trước.
Đan độc xuất hành, cẩn tắc vô ưu mà.
Đi được một đoạn, chợt nghe phía trước có tiếng xào xạc theo gió thoảng đến.
Giang Phong càng cẩn thận hơn.
Đến nơi, trước mắt là kết quả của một trận chiến khốc liệt.
Một gã rậm râu đang chống đại đao đứng thở hổn hển, mặt đỏ bừng, liên tục đảo mắt nhìn quanh.
Dưới đất là hai xác người nằm giữa vũng máu, rõ ràng là tác phẩm của gã râu rậm.
Bên vệ đường còn có một cỗ xe ngựa ngã nghiêng.
Gã râu rậm là đạo tặc không sai rồi.
Hai nạn nhân mặc y phục theo kiểu hộ vệ, lại xem dáng vẻ của gã đạo tặc, dường như chính chủ đã kịp lẩn trốn, chưa ngộ nạn.
Làm sao đây.
Tạm thời ẩn tránh, hay là …
Suy tính thật nhanh.
Gã đạo tặc chưa tìm được chính chủ, thế nào lát nữa cũng sẽ xục xạo tìm kiếm.
Hiện giờ gã đang mệt nhọc mà Giang Phong còn không tin tưởng có thể đan độc đối phó.
Dù sao gã ta cũng từng sát hại bổ khoái, bị quan phủ treo thưởng mà.
Đợi lát nữa khi gã ta đã hồi phục sức lực, hy vọng sẽ càng miêu mang hơn.
Chỉ còn cách quay trở lại thôn, nếu không …
Giang Phong lùi lại một khoảng cách khá xa, rồi cố ý bước chân thật mạnh, nhắm hướng gò đất chỗ Lang Vương chạy đến.
Theo ý nghĩ của Giang Phong, gã đạo tặc đã định giết người cướp của, quyết không thể nào để chính chủ lọt lưới được.
Quá nhiên, giây lát liền nghe có tiếng bước chân đuổi theo phía sau, cùng tiếng quát tháo :
- Đừng chạy nữa, vô ích thôi.
Ngoan ngoãn giao nộp tài vật ta sẽ cho ngươi được chết toàn thi.
Giang Phong không lên tiếng, vẫn cố sức chạy về phía trước.
Cũng may gã đạo tặc vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, sức lực không còn như lúc bình thường, vì thế mà khoảng cách giữa song phương tuy có rút ngắn, nhưng trước mắt Giang Phong vẫn chưa đến mức gặp nguy hiểm.
Gần đến nơi, để đánh lạc hướng chú ý của gã đạo tặc, Giang Phong giả vờ thở hổn hển, ra vẻ mệt nhọc nói :
- Đại vương tha mạng.
Đại vương tha mạng.
Gã đạo tặc bật cười ha hả :
- Đã biết không thể nào thoát khỏi tay ta rồi sao ? Ngoan ngoãn giao nộp tài vật cho ta đi thôi.
Hai bên vừa nói được mấy câu thì đã chạy thêm một quãng nữa.
Chợt có tiếng sói tru vang lên đột ngột.
Cả Giang Phong và gã đạo tặc đều giật mình đứng sững lại.
Nhưng Giang Phong đã có chuẩn bị từ trước, lập tức sử dụng ẩn hình thuật, nhanh chóng tránh ra xa.
Pháp lực 160, sử dụng ẩn hình thuật được 2 phút 40 giây, cũng đủ để tránh ra một khoảng cách an toàn rồi.
Có lẽ máu tươi còn đọng trên người gã đạo tặc khiến Lang Vương nổi tính hung tàn, lập tức chồm tới, nhe nanh múa vuốt, lao vào gã đạo tặc.
Tuy bất ngờ, nhưng vốn thân kinh bách chiến, gã đạo tặc phản ứng nhanh nhạy,