Ngày hôm sau, Long Minh Kha đã tra ra được hung thủ phía sau màn ám sát Lưu Yên Nghiên.
Hắn tức tốc chạy đến Khổng phủ.
Khổng Tiếu Túc vừa thấy hắn liền kinh ngạc tái mặt, sao Cung chủ Đoạ Hoa cung lại có quan hệ với Lưu Yên Nghiên.
Một ngốc nữ như nàng sao lại quen được tên ác ma đó.
Long Minh Kha đi thêm bước nữa làm hắn hoảng sợ té ngã xuống đất, người run lên cầm cập " Đừng...!đừng đến đây, ta không biết, ta...!không có hại Lưu Yên Nghiên "
Hắn nhìn Khổng Tiếu Túc hoảng sợ liên tục xua tay chối thì khí lạnh càng toả ra nhiều hơn " Ngươi chắc chắn chưa hề hại nàng, còn nữa, tên nàng không để cho thứ cặn bã như ngươi gọi "
Hắn mặt không còn hột máu, hắn nên làm sao đây? Với sức mạnh của Đoạ Hoa Cung, chắc chắn đủ khả năng điều tra ra là do hắn sai người giết Lưu Yên Nghiên, bây giờ hắn chối thì có khi chết không toàn thây " Không, không, ta không gọi tên cô ta, là...!là ta cho người ám sát Thất Vương Phi, nhưng không thành, nàng vẫn còn sống...!không có bị thương...!cung chủ ngài tha cho ta đi...!tha cho ta "
Khổng Tiếu Túc liên tục cầu xin, Long Minh Kha vẫn lạnh nhạt nhìn hắn " Cũng may cho ngươi là nàng không sao, nếu không thì ngươi đã chết từ lâu rồi "
Nói rồi, hắn biến mất khỏi màn đêm, nếu không phải hắn ta còn giá trị để hắn lợi dụng thì hắn đã sớm giết gã rồi.
Khổng Tiếu Túc, có vẻ dạo gần đây ta đã bao dung cho ngươi quá nhiều rồi.
Sau khi nhận ra người đã rời đi, hắn vội vã ngồi dậy trên ghế, toàn thân đã rã hết mồ hôi lạnh.
Hắn nghiến răng tức giận, cứ đợi đấy, khi nào hắn lên ngôi vua, Khổng Tiếu Túc hắn sẽ cho hắn ta thấy được sự lợi hại, đến lúc đó hắn sẽ diệt Đoạ Hoa Cung cùng Lưu Gia, kể cả Lưu Yên Nghiên.
Sáng hôm sau, nàng thức dậy trong lòng Long Minh Vũ, nàng nhìn chầm chầm gương mặt hắn, phải công nhận một điều là tên nhóc này có vẻ ngoài rất hoàn hảo.
Nếu Long Minh Kha là lạnh lùng cương nghị như mùa đông thì hắn chính là ánh nắng mặt trời chói chang.
Nhưng sao nàng lại nghĩ tới khối băng kia, còn có, sao nàng lại nhìn một người nam nhân chầm chầm như vậy, tim đập thịch thịch.
Lưu Yên Nghiên vội ngồi dậy thì tiếng nói từ người trên giường vọng đến
" Không nhìn ta nữa sao? Nếu nàng muốn, ta sẽ ngoan ngoãn nằm đến tối cho nàng nhìn ta hoài luôn"
Long Minh Vũ vô sỉ nói, hắn đã dậy từ lâu nhưng không muốn đánh thức nàng, khi thấy nàng nhìn hắn thì tâm trạng hắn rất vui.
Nghiên Nhi có vẻ cũng không hẳn là ghét hắn.
" Ngươi đừng có tự luyến, ta không có nhìn ngươi " Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để không bị hắn phát hiện ra nàng bối rối.
Sống hai kiếp, lần đầu tiên nàng rơi vào tình huống như vậy, nàng không biết nên làm sao nên vội vã rời giường.
Bên ngoài giọng của quản gia truyền đã vào " Vương Gia, Hoàng Thượng triệu kiến ngài cùng Vương Phi vào cung "
Long Minh Vũ cũng ngồi dậy trả lời " Ta đã biết "
Lưu Yên Nghiên cụp mi, không lẽ Thạc Vi nói ra tất cả cho Nam Hoàng nghe, nàng không nghĩ hắn là người như vậy.
Long Minh Vũ thấy nàng không động đậy thì nghĩ rằng nàng đang sợ liền an ủi " Đừng lo, phụ hoàng chỉ muốn ban thưởng cho nàng thôi "
Nàng ừ nhẹ sau đó sửa soạn đồ đạc.
Dù sao cũng đã làm, cùng lắm thì chết thêm một lần nữa, không thì may mắn chạy thoát được.
Bước vào cổng hoàng cung, quan lại đại thần đi qua đi lại, Lưu Yên Nghiên nhìn thấy Khổng Tiếu Túc luôn nhìn nàng, vẻ mặt mang theo đủ loại cảm xúc, lo sợ, tò mò cùng hận thù.
Nàng có chọc đến hắn sao.
Long