Lưu Yên Nghiên tập luyện võ thuật cùng các binh lính trong trại, tinh thần lại bay đi đâu mất.
Kể từ hôm đó, nàng chưa gặp lại hắn, đúng hơn là nàng đang trốn hắn, Bạc Khinh Nhiễm cũng không rảnh quan tâm đến nàng, dù sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu binh nho nhỏ.
Lưu Yên Nghiên tự véo đùi, buồn cái gì, nàng là ai chứ? Là sát thủ số 1 nước Z, là gia chủ Lưu gia với khối tài sản kết xù, nàng làm sao có thể vì một nụ hôn cùng ba đôi ngày ở chung mà tương tư chứ.
Dự Chiêu Dư thấy nàng không tập trung, trên mặt lúc trước luôn trưng ra lạnh nhạt giờ đây liên tục thay đổi.
Hắn đi đến cạnh nàng la to " Tiểu Uyên, ngươi muốn bị đuổi ra khỏi quân trại lắm à? "
Lưu Yên Nghiên hoàn hồn, nàng ngước lên nhìn Dự Chiêu Dư, hắn đến đây lúc nào? Sao nàng không nhận ra, sự cảnh giác của nàng kém đến vậy rồi à? Dự Chiêu Dư buồn cười nhìn biểu cảm ngơ ngác của nàng, "hắn" ta cũng có ngày trưng ra cái loại mặt này.
" Phạt ngươi gánh nước trong một tuần "
" Có cần lâu như vậy không? " Nàng nhăn mày, khó chịu và bắt đầu toả khí lạnh.
Hắn nhướng mắt, khoanh tay ôm kiếm " Vậy đuổi khỏi doanh trại "
Nàng phủi mồ hôi trên tay, lạnh lùng trở lại " Ta đi xách nước "
Lưu Biên, Trịnh Liệt ôm đầu, Tiểu Uyên mấy ngày nay cứ tinh thần không ổn định, đầu óc trên mây, làm gì cũng không nên hồn.
Xách hai gánh nước đến bờ sông, nàng ngồi chòm hổm xuống nhìn vào dòng nước, nó hiện lên khuôn mặt tuyệt sắc, rốt cuộc thân phận của nguyên thân là gì? Tại sao lại lạc đến bước đường này, có nhan sắc như vậy thì chắc cũng là một đại tiểu thư hay con nhà quan lại gì đó.
Từ sau vang lên một giọng nói trầm ấm " Bị Chiêu Dư phạt rồi sao? "
Nàng giật mình quay đầu lại, Bạc Khinh Nhiễm một thân bạch y, ngũ quan sắc bén, đôi mắt màu bạc xinh đẹp.
Hắn đi đến cạnh nàng " Ngươi trốn bổn vương? "
Lưu Yên Nghiên bị nói chột dạ, mặt không đỏ, tiếp tục múc nước, lạnh nhạt trả lời " Thuộc hạ không có trốn ngài "
Bạc Khinh Nhiễm nắm tay nàng đưa lên, chậu nước ngã sang một bên rơi xuống hồ, Lưu Yên Nghiên ăn đau nhăn mi.
Hắn trầm giọng tức giận " Không trốn ta chứ là gì? "
Bao nhiêu ngày không được gặp "hắn", lòng cứ trống rỗng đến khó chịu, cứ như bên trong mất đi thứ gì đó quan trọng.
Nàng bực tức " Nhiếp Chính Vương, người sao lại tìm ta bắt nạt, người quyền cao chức trọng như vậy, cứ đi ưm..."
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, tay giữ đầu nàng, tay kia ôm eo nhỏ.
Hắn hôn điêu luyện nên không mấy chốc Lưu Yên Nghiên liền bị cuốn vào đó.
Nàng qua bỏ hết thẩy đáp lại nụ hôn như vũ bão của hắn.
Bạc Khinh Nhiễm đưa lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương, mút, nút, tạo nên tiếng "chậc chậc"
Lưu Yên Nghiên đưa tay choàng qua cổ hắn, mái tóc bị nàng làm cho rối tung tăng thêm phần nam tính.
Hắn rời môi nàng rồi thở d/ốc " Đừng trốn bổn vương "
Hắn tuy có chút không chấp nhận với việc đoạn tụ nhưng so với việc mấy ngày nay thiếu "hắn", nó khó chịu hơn nhiều.
Dù sao hắn không để ý thì tất cả không thành vấn đề, ai dám bình phẩm về hắn? Ai dám chửi bới hắn? Nếu là vậy không phải sẽ chết không toàn thây sao?
Nàng thở hổn hển dựa người vào ngực hắn rồi được hắn ôm trong ngực, bình ổn lại, nàng đưa tay đẩy hắn ra " Nhiếp Chính Vương, ta...!ta, ta là nam nhân "
" Ta không quan tâm " Hắn bình tĩnh nói.
Nàng bối rối, lần đầu trong chục năm sống, nàng gặp phải vấn đề rắc rối trong chuyện tình cảm, phải làm sao? Hắn là Nhiếp Chính Vương thê thiếp thành đàn, tuy bây giờ không có nhưng không có nghĩa là mai mốt sẽ không, nàng sẽ không chấp nhận chung nam nhân, nam nhân của nàng chỉ có thể là của một mình nàng.
Nàng lạnh giọng " Nhưng ta để ý, ta là nam tử, ta vốn không thể "
Hắn trầm mặt, lãnh đạm xoay người đi, chỉ bỏ lại một câu " Bổn vương đã rõ "
Lưu Yên Nghiên mất mác hiện trên đôi mắt buồn, nếu ngươi là người bình thường, vậy thì tốt hơn rồi.
Hôm sau, nàng vẫn theo thường lệ tập luyện, Trịnh Liệt hối hả chạy đến bên nàng " Tiểu Uyên, ngươi nghe tin gì chưa? Nhiếp Chính Vương Gia sẽ nạp Vương Phi đó "
Nàng khựng tay, mới hôm qua còn nói muốn quen nàng, hôm nay đã nạp phi, đúng là không thể tin được chính là nam nhân.
Nàng không muốn tiếp tục nghe, liền bỏ đi sang chỗ khác.
Trịnh Liệt đuổi theo " Tiểu Uyên, ngươi không tò mò tân nương là ai à? "
" Ta không muốn nghe " Nàng lạnh giọng, khí lạnh không kiềm chế được toả ra, Trịnh Liệt phát run không dám đi theo nữa, hắn bĩu môi nói nhỏ " Kì quái, chỉ muốn cho nàng biết tí tin tức thôi mà, dù sao tân nương cũng là nhân vật lớn,