Long Minh Vũ nhướng mày hỏi lại “ Không sai? ” Nàng đã làm trước bao nhiên con mắt của nhiều người, lại ngang nhiên kêu không làm sai? Thú vị.
“ Ngươi nói dối, rõ ràng ngươi bẻ tay ta “ Hạ Uyển khóc lên nói, sau đó quay sang hắn “ Vương Gia, ta...ta...”
“ Ngươi bẻ tay trắc phi của ta, vậy nên gọi là gì đây?” Hắn sắt bén hỏi nàng, Lưu Yên Nghiên của bây giờ làm cho hắn có cảm giác không giống bình thường.
“ Lỗi không do ta, là do nàng, ta không bắt nàng gây sự với ta “ Lưu Yên Nghiên lạnh nhạt nhún vai, nàng chưa bao giờ đi gây sự với người khác, chỉ có người ta gây sự với nàng nên nàng không thể tha.
“ Ngươi...!ta không muốn sống nữa...” Nàng dựa vào lòng Long Minh Vũ khóc.
“ Ta có thể giúp “ Lưu Yên Nghiên cười lạnh.
“ Sao? ” Hạ Uyển ngẩng lên, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt chọc người thương tiếc.
“ Giúp ngươi...!chết càng nhanh “ Nàng nhẹ nhàng nói như bình thường.
“ Ngươi dám làm càng trước mặt Vương Gia? ” Nàng yểu điệu nép vào hắn.
“ Vũ, ta nghĩ ta có việc cần nói với Vương Phi của ngươi “ Long Minh Kha bỗng lên tiếng.
Hắn đồng ý, ánh mắt mang ý cười hơi liếc qua nàng rồi ôm eo Hạ Uyển rời đi.
Nhuỵ Nhi cũng bị nàng cho lui.
“ Có chuyện gì sao?” Nàng không cảm xúc hỏi, đây là nam nhân nguyên chủ thân thể này yêu say đắm dù hắn chưa bao giờ cho nàng một ánh mắt.
“ Ngươi là ai?” Hắn dồn sát vào nàng.
“ Ta là ai không phải ngươi nên biết rõ sao?” Lưu Yên Nghiên cười khẽ.
“ Ngươi không giống Lưu Yên Nghiên, cả tính cách lẫn khí chất ngươi hoàn toàn khác xa nàng “ Hắn nhìn nàng, từ khoảng cách này, nàng cũng có thể nhìn rõ được con ngươi màu hổ phách của hắn.
“ Ta là Đại tiểu thư Thừa Tướng Phủ Lưu Yên Nghiên “ Nàng cũng nhìn thẳng hắn không chớp mắt nói, nàng nói không sai thân xác nàng là vậy, chỉ có linh hồn là Lưu Yên Nghiên của thế kỷ 21 thôi.
“ Ta không cần quan tâm ngươi là ai, chỉ là...!“ Hắn lạnh lùng nhìn nàng “ Đừng làm điều ngu xuẩn “
Long Minh Kha xoay người rời đi, nàng lạnh như băng nhìn bóng dáng của hắn, chưa ai dám nói với nàng như vậy, trên thế giới này cũng vậy nàng phải mạnh lên.
Về đến viện Vương Phi, nàng nhốt mình trong phòng suy nghĩ cách biến cường.
Ban đêm một bóng đen bay vào qua cửa phòng nàng, Lưu Yên Nghiên mở mắt, cảnh giác nhìn xung quanh.
“ Ai?” Nàng lạnh lùng nhìn bóng đen đang đứng.
“ Phản ứng rất nhạy, ta chưa bao giờ biết Đại tiểu thư Thừa Tướng Phủ biết võ công “ Giọng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm.
“ Ngươi không biết không có nghĩa là ta không có võ công “ Nàng thản nhiên không đỏ mặt nói.
“ Ý là tất cả chỉ là vẽ ngoài của ngươi sao?” Hắn dùng tốc độ nhanh chóng đến ngay cạnh nàng.
“ Sao ta phải trả lời ngươi?” Nàng đá hắn, sau đó dùng các chiêu thức võ học tại hiện đại, nhưng làm sao có thể so sánh với võ công cổ đại, rất nhanh nàng đã bị chế ngự.
“ Ngươi không trả lời ta sẽ làm cho ngươi