“Vì sao Lưu thái y lại làm như vậy?
Đức Phi trầm giọng nói: “Ông ta đã làm việc ở thái y viện nhiều năm, không thể để phạm một sai lầm nhỏ như vậy chứ?”
“Không phải là phạm sai lầm mà là cố ý làm như vậy.”
Vân Quán Ninh nhìn bà ta bằng ánh mắt thâm trầm: “Nếu không thì cũng sẽ không bốc thuốc cho Lý ma ma.
Chắc hẳn là đã biết ta đưa những vị thuốc đó cho mẫu phi, nên mới có ý gây khó dễ!”
Vừa nghe lời này, Đức Phi lại càng tức giận hơn!
Dù có xấu xa đến mấy thì bà ta cũng là Đức Phi!
Sao thái y viện lại dám quang minh chính đại ngáng chân bà ta như vậy?
“Bổn cung muốn một ngọn lửa đốt cháy thái y viện!”
Đức Phi nặng nề đập bàn tay của bà ta xuống ván giường.
Xem ra vị mẹ chồng này cũng là người có cá tính...!chỉ là ánh mắt không tốt lắm.
Trái lại cũng không thể trách Đức Phi kỳ quái, sau vài tháng tiếp thúc, Vân Quán Ninh biết rõ người mẹ chồng này là một “gái thẳng”.
Cũng khó trách không thể nhìn thấu bộ mặt thật của trà xanh Tần Tự Tuyết kia!
“Nếu như người muốn một ngọn lửa đốt cháy thái y viện, là đang tạo cơ hội cho hoàng hậu đốt cháy Vĩnh Thọ Cung đó.”
Vân Quản Ninh thản nhiên nói: “Trước mắt mẫu phi đang trong cơn giận dữ, vốn là do nóng trong người, nhưng tốt hơn hết là không nên tức giận.”
Để tránh phải cho là thật, làm ra những việc không thể nào vãn hồi được!
Nghe vậy, Đức Phi biết rõ nàng nói có lý, hít thở sâu một hơi rồi nén cơn giận của mình lại: “Vậy ngươi nói xem, trước mắt nên làm thế nào? Không lẽ bổn cung lại phải để cho người của thải y viện leo lên đầu của bổn cung tác oai tác quái sao?”
“Phía sau bọn họ có người chống lưng.
Thay vì nói là người của thải y viện leo lên đầu mẫu phi tác oai tác quái.”
“Thì không bằng nói là hoàng hậu nhỉ?”
Không ngờ rằng Vân Quán Ninh, một người phụ nữ ngốc nghếch” lại có thể nghĩ được điều này.
Đức Phi kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Nha đầu thối này, bây giờ thật khiến cho bà ta phải nhìn với cặp mặt khác xưa!
“Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?
Đức Phi hỏi.
Thực ra những