Chỉ là khiển trách Vân Quán Ninh vài phần mà không gây đau đớn, sau đó giáng chức Lưu thái y vốn là thải y của thải y viện...thành một thải y bình thường, từ đó có thể thấy thái độ của Mặc Tông Nhiên đối với vấn đề này thế nào.
Rõ ràng là bảo vệ Đức phi, bảo vệ Vân Quán Ninh!
Bây giờ ánh mắt của cả Kinh thành nhìn Vân Quán Ninh lại thay đổi.
Nàng bán thuốc cho Đức phi, sau đó đến Cố gia thăm Viện Bảo.
Bởi vì Đức phi sinh bệnh, nàng phải hầu hạ bà, vì thế Vân Quán Ninh đã tròn ba ngày chưa được gặp Viên Bảo.
Một ngày không gặp giống như xa cách ba mùa thu.
Nhưng đối với con trai bảo bối, Vân Quán Ninh lại cảm thấy giống như xa cách sâu mùa thu.
Viên Bảo đã ở Cố gia được năm ngày, mắt thường cũng có thể thấy tốc độ tròn lên của đứa nhỏ.
Lúc trước giống như một tiểu thịt viên, còn bây giờ đã là một bảnh bao thịt viên lớn.
Nhưng vì ngũ quan xinh đẹp của Viên Bảo, tuy tròn nhưng không ngắn.
Vì vậy cho dù ăn thành mập nhưng cũng không ảnh hưởng đến ngoại hình, ngược lại nhìn càng đáng yêu.
Vừa nghe được âm thanh của Vân Quán Ninh, nó lao đến như một con ngỗng đầu béo: “Mẫu thân!”
“Bảo bối!”
Vân Quán Ninh ngồi xổm dưới đất dang rộng hai tay, cười tươi nhìn “ngỗng đầu béo” đang lao đến.
Vừa đón được nó, cả hai mẫu tử đã ôm nhau ngã xuống đất.
“Nhi tử ngoan của mẫu thân, con ở nhà thái lão gia ăn bao nhiêu đồ ăn ngon lại có thể béo thành thế này!”
Vân Quán Ninh đứng dậy, khó khăn dùng sức ôm Viên Bảo lên.
“Không ăn nhiều lắm.”
Viên Bảo vươn móng vuốt mập mạp véo vào mặt Vân Quán Ninh, rồi lại gần hôn lên mặt nàng.
Hôn hết mặt bên phải lại hôn sang mặt bên trái, hôn hết mặt bên trái lại hôn lên trán, hôn lên trán xong lại hôn xuống cằm, hôn dưới cằm xong lại hôn lên mũi.
Viên Bảo ôm mặt Vân Quán Ninh, nũng nịu nói: “Mẫu thân, con rất nhớ người!”
Đây là lần đầu tiên mẫu tử hai người bọn họ ly biệt, ròng rã năm ngày.
Viên Bảo biến nỗi nhớ của mình thành thèm ăn...giọng líu