Triệu hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy tự trách chán nản.
“Nương nương, thể chất Doanh Vương phi vốn là dễ thụ thai.
Ngược lại nương nương cũng không cần quá đau lòng, nói không chừng đợi lúc Doanh Vương phi bồi dưỡng thân thể thật tốt, rất nhanh lại có thể mang thai hài tử.
”
Thái y trấn an nói.
Tuy nói thế nhưng trong lòng Triệu hoàng hậu vô cùng khó chịu.
Bà ta vẫy tay ra hiệu cho thái y lui ra.
Trong Ngự Thư Phòng, Mặc Tông Nhiên chau mày: “Quán Ninh, con cũng biết chuyện vợ lão tam mang thai sao?”
Điều này nàng thực sự không biết!
Vẻ mặt Vân Quán Ninh chân thành lắc lắc đầu: “Phụ hoàng, nếu con biết được nàng ấy mang thai, cho dù là phạm phải tội lớn đến đâu, con cũng không ầm ĩ tới trước mặt phụ hoàng.
”
Tuy rằng nàng và Tần Tự Tuyết là đối thủ một mất một còn.
Nhưng hài tử thì vô tội, rốt cuộc cũng chỉ là một sinh mệnh nhỏ.
Nàng cũng đã làm mẫu thân, Vân Quán Ninh tuyệt đối sẽ không mang hài tử ra để đấu đá ngầm với Tần Tự Tuyết.
Nghe vậy, Mặc Tông Nhiên trầm ngâm gật gật đầu.
Đối với lời nói của nàng, ông vẫn rất tin tưởng.
“Con đi về trước đi!”
Nghĩ tới nghĩ lui, Mặc Tông Nhiên trầm giọng dặn dò: “Chuyện lần này, hoàng hậu và vợ lão tam chắc chắn sẽ ghi hận với con.
Khoảng thời gian này dừng vào cung, ở Vương phủ đợi là được rồi.
”
Ý là sợ nàng bị Triệu hoàng hậu và Tần Tự Tuyết trả thù.
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm.
”
Vân Quán Ninh vô cùng cảm động.
Khoảng thời gian này nàng tận tâm tận lực điều dưỡng thân thể cho Mặc Tông Nhiên, không có phí công điều dưỡng!
Vân Quán Ninh cũng không đợi Mặc Diệp, đi ra khỏi cung về phủ trước.
Tin tức Tần Tự Tuyết hư thai, rất nhanh đã truyền khắp hoàng cung.
Trong Vĩnh Thọ Cung, vẻ mặt