Bà ta càng tin chắc, Mặc Phi Phi nhất định là bị Vân Quán Ninh dạy hư rồi.
Cái tốt không học học cái xấu.
Xem kìa, nó còn học được bản lĩnh chọc người ta tức chết của Vân Quán Ninh nữa đấy!
Đức Phi tức giận đến mức ho khan.
Mặc Phi Phi trợn mắt, đang muốn mở miệng nói thì bị ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Diệp chiếu tới, lời nói đến bên miệng rồi đành phải rút lại.
“Mẫu phi có điều không biết.
”
Mặc Diệp trầm giọng nói: “Lần này, Ninh Nhi và Tần Tự Tuyết ngầm đấu đá nhau là bởi vì nhi tử.
”
Vừa nghe tới đây, vẻ mặt Đức Phi lập tức kinh ngạc: “Con nói cái gì?”
Vì Mặc Diệp sao?
Vân Quán Ninh khiến Tần Tự Tuyết sẩy thai, vậy mà lại vì hắn sao?
“Diệp Nhi, có chuyện gì đã xảy ra?”
Bà ta gấp không chờ nổi hỏi.
Ngày sau đó, Mặc Diệp nói Tần Tự Tuyết trộm lệnh bài, thực ra là vì cố ý hãm hại hắn, châm ngòi ly gián quan hệ của hắn và Mặc Hồi Phong … lại nói đến chuyện Vân Quán Ninh tiến cung cáo trạng.
“Nhi tử là nam nhân, những việc này không tiện tố cáo với phụ hoàng.
”
Vân Quán Ninh thì khác.
Nàng và Tần Tự Tuyết đều là nữ nhân, lại còn là chị em dâu.
Huống chi, hiện giờ Mặc Tông Nhiên rõ ràng là cưng chiều con dâu thứ bảy này hơn.
Chuyện này để Vân Quán Ninh đến Ngự Thư Phòng khóc lóc kể lể, về tình về lý đều thích hợp.
“Phụ hoàng đã điều tra rõ ràng, việc này quả thực là Tần Tự Tuyết không đúng.
Cho nên mời mẫu hậu qua đó, mẫu hậu đánh đòn phủ đầu, sai người đánh gậy Tần Tự Tuyết.
”
Mặc Diệp nhàn nhạt nói: “Nàng