Vân Quán Ninh cười lạnh: “Ta cũng chỉ vì mình, vì Viên Bảo.
Không phải ngươi đã nói là muốn để Viên Bảo nhận ngươi làm cha sao? Mẹ con chúng ta hai bây giờ, cũng chỉ có thể dựa vào ngươi.”
“Nếu ngươi mà sụp đổ thì hai mẹ con chúng ta cũng sẽ bị liên lụy mà gặp nạn.”
“Cho nên ta chỉ đang bảo vệ chính mình thôi.”
Tuy nàng nói thế nhưng Mặc Diệp vẫn có thể cảm nhận được, Vân Quán Ninh đang thật sự suy nghĩ cho hắn!
Không vì cái gì khác, nàng nói nàng và Viên Bảo không có chỗ dựa…
Còn Cố gia thế mà lại là một gốc đại thụ che trời!
“Ngươi đừng có mạnh miệng, ngươi đang lo lắng cho Bổn vương.”
Mặc Diệp cười một cái, giọng nói cũng hòa hoãn hơn mấy phần: “Ngươi có biết khi nãy tại sao bổn vương lại không cho ngươi đến phủ Chu Vương hay không?”
“Vì sao?”
Vân Quán Ninh vô thức hỏi.
Lời vừa mới ra khỏi miệng, nàng lại không hài lòng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cười hì hì với ta như vậy ít thôi.
Khi nãy ngươi không những hung dữ mà còn bóp đau hết cả cổ tay ta.”
“Chúng ta còn đang cãi nhau đấy nhé, bớt cười hí hửng kiểu đấy đi.”
Đây là lần thứ nhất hai người họ “cãi nhau” một cách “đường đường chính chính".
“Bóp làm ngươi đau rồi sao?”
Mặc Diệp vươn tay kéo tay nàng qua để xem xét, đúng là có một chỗ da bị đỏ ửng lên.
Hắn nhẹ nhàng thổi thổi: “Đều tại Bổn vương không tốt.”
“Ta nào dám để Vương Gia nhận sai chứ.”
Vân Quán Ninh quay đầu đi.
Nàng vốn không phải là một nữ tử yếu đuối mới đúng.
Những năm gần đây bất luận là có uất ức gì, nàng đều một thân một mình gắng gượng chịu đựng.
Thế tại sao khi Mặc Diệp đứng trước mặt nói lời dịu dàng một chút, giúp nàng thổi thổi cái tay, thì cánh mũi nàng lại chua xót như muốn khóc thế này?
Con mắt nàng dường như cũng hơi khô, như thể nước mắt đang muốn chen nhau ra ngoài.
Vân Quán Ninh vội vã ngẩng đầu để