Hai người bên đây quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên chân của Mặc Vĩ đã phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.
Còn Mặc Vĩ lúc này cũng ngả người ra sau, ngất thêm lần nữa.
Vân Quán Ninh lập tức quay trở lại, tiến vào đại sảnh.
Nhìn thấy nàng trở lại, Trần Bá lúc này khóc đến nước mắt lưng tròng: “Minh Vương phi, lão nô cầu xin người, người đi nhanh đi! Nếu như Vương gia tỉnh lại nhìn thấy người còn đây, chỉ e là sẽ chịu không nổi đâu.
”
Ông ta khóc lóc, muốn dặn dò với nha hoàn tiến cung mời thái y, lại bị Vân Quán Ninh ngăn cản.
“Minh Vương phi, người thật là muốn hại chết Vương gia nhà ta hay sao?”
Lại còn không cho phép mời thái y?
“Để ta.
”
Vân Quán Ninh tiến tới, nắm lấy cổ tay của Mặc Vĩ bắt mạch.
Mặc Diệp cũng vòng trở lại, hắn nhìn thấy Trần Bá muốn mở miệng lập tức trầm giọng quát ngăn lại: “Nếu như không muốn hại chết Tứ ca thì đừng lên tiếng nữa.
”
Mấy tháng nay, hắn đã hiểu được y thuật của Vân Quán Ninh lợi hại như thế nào.
Nói không chừng, nàng thật sự có thể chữa trị được bệnh của Mặc Vĩ.
Tuy rằng Mặc Diệp cũng vô cùng căm giận Mặc Vĩ, nhưng vì hắn ta bị bệnh như này…
Cũng miễn cưỡng tha thứ được rồi!
Để Vân Quán Ninh chữa trị cho người này, chứng minh y thuật của chính mình.
Hắn không thể chờ được cảnh sau khi Mặc Vĩ được chữa khỏi, trên mặt sẽ kinh ngạc đến thế nào.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh nghiêm túc chau mày, Trần Bá cũng không dám lớn tiếng nữa, chỉ phất