Mặc Diệp nhìn nàng hỏi: “Rốt cuộc thì ung thư là cái gì?”
Người này cứ thi thoảng lại phun ra mấy chữ mà trước đây hắn chưa từng nghe tới, vừa mới mẻ lại vừa lạ lẫm.
Nhưng mà từ ung thư này, vừa nghe qua đã biết chính là một căn bệnh rất lợi hại.
“Ung thư… Giải thích với ngươi như thế nào đây nhỉ?”
Vân Quán Ninh trầm ngâm: “Đại khái thì ngươi chỉ cần nhớ, ung thư chính là căn bệnh dày vò người khác nhất là được rồi.
”
Mặc Diệp gật gù đăm chiêu, cũng không biết rốt cuộc là có hiểu hay không.
“Hôm nay ngươi làm Tứ ca ngất xỉu, thật ra là cố ý chứ gì?”
“Làm sao ngươi biết?”
Vân Quán Ninh có chút kinh ngạc.
Nàng không chỉ là cố ý khiến Mặc Vĩ tức đến ngất, mà còn cố ý khiến hắn ta tức đến hộc máu… Bởi nàng muốn kiểm tra tổng quát cho Mặc Vĩ.
Nếu người kia tỉnh, chắc ăn sẽ không chịu phối hợp.
Hơn nữa những thiết bị chữa bệnh kia, không tiện cho hắn ta nhìn thấy.
Ngày sau tới chữa trị cho hắn ta, hoặc là châm cứu khiến hắn ta ngủ thiếp đi, hoặc là… Vẫn nên chọc cho hắn ta tức đến ngất đi thì hơn.
Vân Quán Ninh nghĩ tới đây, thoáng buồn cười.
“Ngươi là người nào chứ, bản vương còn không ngươi nữa sao?”
Mặc Diệp hừ nhẹ một tiếng: “Trong thiên hạ này, có ai mà không bị ngươi chọc tức chết đâu.
”
Đức Phi, Triệu hoàng hậu đều bị nàng chọc tức đến phát bệnh.
Bây giờ lại có thêm Mặc Vĩ.
Nữ nhân này quả nhiên là chọc tức chết người không cần đền mạng mà.
Vân Quán Ninh bĩu môi: “Không phải ta cũng chưa có