Tuy rằng không ném được sáu điểm như tưởng tượng, nhưng mà hắn ta đã thỏa mãn với ba điểm.
Không phải vừa rồi Vân Quán Ninh chỉ ném được một điểm thôi sao?
Hắn ta cười đưa xúc xắc cho Vân Quán Ninh: “Thất đệ muội, đến muội rồi.
”
Nhìn thấy khuôn mặt tự tin của hắn ta, khuôn mặt Vân Quán Ninh có phần cảnh giác.
Sau đó… lại ném được một điểm.
Hàn Mặc Vũ cười tươi như đóa hoa cúc: “Thất đệ muội, uống đi.
”
Hắn ta cầm ly rượu đưa cho Vân Quán Ninh.
“Ôi, vận may của ta.
”
Vân Quán Ninh lắc đầu thở dài, nhận lấy ly rượu một hơi uống cạn.
“Được! Quả nhiên Thất đệ muội là nữ hào kiệt!”
Mặc Hàn Vũ càng cười tươi hơn, tự tin ném xúc xắc lần nữa.
Xúc xắc lăn một lúc thì dừng lại ở mặt số bốn.
Hắn ta chỉ cảm thấy hắn ta chính là thiên tài chơi xúc xắc.
“Thất đệ muội, muội không nên chơi xúc xắc với ta, về mặt này bổn vương là thiên hạ vô địch!”
Thật trùng hợp, Vân Quán Ninh ném được năm điểm.
Nàng cười nhìn hắn ta: “Hàn vương, có phải lần này đến lượt huynh uống rồi phải không?”
Mặc Hàn Vũ nhìn ngây ngốc.
Mặc Diệp không biểu cảm nói: “Nhị ca, huynh thua rồi.
”
“Sao có thể như vậy được?”
Mặc Hàn Vũ mắt chữ o mồm chữ a nhìn điểm năm.
Dụi mắt xong vẫn là năm điểm.
Hắn ta không can tâm nhìn.
Quay sang nhìn Vân Quán Ninh: “Muội, là vận may của muội tốt! Ván này là do bổn vương nhường muội thắng!”
Hắn ta cầm ly rượu lên, cau mày uống.
Nhưng không ngờ lại sặc đến nước mắt rơi ra.
“Hàn vương đã nhường rồi, tiếp tục.
”
Mặc Vũ Hàn : năm điểm.
Hắn ta dương dương tự đắc nhìn, giống như một con khổng tước huênh hoang.
Vân Quán Ninh khẽ cau mày, tiện tay vứt : sáu điểm.
“Cái gì?”
Mặc Hàn Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.
Nếu như nói vừa rồi Vân Quán Ninh may mắn thắng hắn