Mặc Hàn Vũ ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Mặc Diệp: “… đầu óc huynh có vấn đề gì không?”
Trò ly gián gây xích mích trẻ con như thế, quả thật là giống như trò trẻ con học làm người lớn vậy.
“Đầu óc đệ mới có vấn đề đó! Oanh Oanh nói ta là người thông minh nhất thiên hạ!”
Mặc Hàn Vũ nổi giận trừng mắt với Mặc Diệp.
Mặc Diệp bất lực đáp: “… được được được huynh thông minh nhất, huynh cực kỳ thông minh.
”
“Đúng vậy.
”
Mặc Hàn Vũ không hề nghe ra sự ghét bỏ trong lời của hắn, đắc ý cười nói: “Ta nói cho đệ nghe, thật ra Đại ca cũng rất bất mãn với lão Tam!”
Mặc Diệp không lên tiếng.
Nhưng Mặc Hàn Vũ một khi đã uống say thì bắt đầu ba hoa, ríu ra ríu rít nói không ngừng.
Nói từ lúc bọn họ còn nhỏ đến tận bây giờ.
Mặc Diệp thấy hơi đau đầu, đang chần chừ không biết có nên đánh ngất hắn ta hay không, sau đó căn dặn Như Ngọc đưa về Hàn Vương Phủ…
Vân Quán Ninh không biết tìm giấy bút ở đâu ra, viết thoăn thoắt vài dòng chữ.
Hắn lại gần xem thử, chỉ thấy trên đó viết: Giấy chứng nhận.
Ý chung chung chính là giấy chứng nhận thư hối lỗi của Mặc Hồi Phong đã bị Mặc Hàn Vũ tráo đổi.
Hắn ta đã chính miệng thừa nhận rồi, đồng thời cũng đã đóng dấu ký tên, lấy cái này chứng minh bản thân hắn ta không thể trở mặt đổi lời được nữa.
Vân Quán Ninh kéo ngón tay Mặc Hàn Vũ viết tên của hắn ta, sau đó lại kéo tay hắn ta ấn vào hồng nê để lấy dấu vân tay.
“Xong rồi.
”
Nàng đưa “giấy chứng nhận” cho Mặc Diệp: