Mặc Hồi Phong quả thực trở về rất nhanh.
Thư hối lỗi của hắn ta vừa tới được kinh thành, ngay sau đó thì người kia cũng đã lập tức khởi hành hồi kinh.
Trên đường quay về, Mặc Hồi Phong cũng không có lo lắng lắm, nghĩ rằng Mặc Tông Nhiên nhìn thấy thư hối lỗi đó nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng hắn ta.
Hiểu rồi thì sẽ tha thứ.
Dù sao trong thư hối cãi, từng chữ đều đẫm máu và nước mắt, thái độ chân thành đến nỗi bản thân hắn ta còn cảm động.
Phụ hoàng là một người cảm tính và lý tính, nhất định sẽ bị thư hối lỗi của hắn ta làm rung động thôi.
Vì thế, Mặc Hồi Phong tự tin quay về kinh thành.
Vân Quán Ninh mới ra khỏi Minh Vương phủ đã thấy người kia cưỡi ngựa đi ngang qua từ phố Trường An, tiến thẳng về phía hoàng cung.
Mặc Hồi Phong cưỡi ngựa nhìn thẳng về trước, trong ánh mắt đó cũng không thấy chút gì gọi là hoảng loạn.
Xem ra, hôm nay người này tiến cung cũng không sợ phải đối mặt với Mặc Tông Nhiên cho lắm.
Vân Quán Ninh giương mắt nhìn lại, Chu Oanh Oanh đang lôi kéo Nam Cung Nguyệt, cả hai người đang hòa trong đám đông nhìn theo phía của Mặc Hồi Phong.
Nàng híp mắt, đi tới chỗ đám người đó.
“Đại tẩu, nhị tẩu.
”
Nhìn thấy Vân Quán Ninh tới, cả hai người kia lại thoáng giật mình.
Nhưng rất nhanh sau đó, Chu Oanh Oanh đã kéo tay nàng lại, nói: “Ninh nhi cũng tới à? Chúng ta còn