Từ lâu đã nghe Vân Quán Ninh nói… Xấu sau lưng Tần Tự Tuyết, nói nàng ta là một người ngang ngược không biết lý lẽ, Chu Oanh Oanh đã không còn chút hảo cảm gì đối với người này nữa.
Lúc bình thường nàng ta cũng cảm thấy Tần Tự Tuyết rất giả tạo.
Hôm nay vừa gặp, lại càng cảm thấy chán ghét.
Nữ nhân này đã nói xấu sau lưng nàng ta nhiều như vậy, bây giờ trước mặt nàng ta sao lại còn có thể tươi cười nói chuyện?
Nhìn thấy thái độ của Chu Oanh Oanh không tốt, trong lòng Tần Tự Tuyết càng thêm chắc ăn, Vân Quán Ninh nhất định đã tạo xích mích giữa bọn họ.
“Nhị tẩu, mọi người muốn đi đâu thế?”
Nụ cười trên mặt Tần Tự Tuyết càng thêm gượng gạo.
“Xem trò vui đó!”
Chu Oanh Oanh nhanh nhảu đáp: “Doanh Vương nhà ngươi hồi kinh, mới vừa đi vào Ngự Thư Phòng.
Cho nên chúng ta chạy tới, xem thử là phụ hoàng sẽ xử lý hắn như thế nào.
”
Sắc mặt của Tần Tự Tuyết trắng bệch.
Nếu không có Tử Tô đỡ lấy nàng ta, chỉ e là nàng ta đã lập tức té xỉu rồi.
Nàng ta siết chặt khăn tay: “Nhị tẩu thật là biết nói đùa.
”
Mấy chữ này, hiển nhiên là từ kẽ răng phát ra.
“Ta đâu có đùa với ngươi.
”
Chu Oanh Oanh cười lạnh, liếc nhìn người kia nói: “Ngươi ắt là cũng biết, Doanh Vương phạm phải sai lầm lớn.
Nói tới tất cả những thứ này, cũng đều là bởi vì ngươi đó!”
“Vì thế hôm nay, phụ hoàng nhất định sẽ không dễ tha cho hắn.
”
Tần Tự Tuyết thoáng run rẩy.
Tất