Chương 1862
Triệu Khương Lan chậm rãi trở về, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi.
“Hứa trắc phi, thời gian sau này, muội phải trông chừng huynh ấy cẩn thận. Quan trọng nhất là không được để cho huynh ấy làm chuyện gì điên rồ, phải cho huynh ấy ăn cơm đúng giờ, bảo vệ sức khỏe. Ta sẽ nỗ lực tìm hiểu rõ ràng những chuyện có liên quan, trước lúc đó, muội phải chú ý đến sự an toàn sinh mệnh của Tam ca.”
Hứa Mạn Nhi dùng sức gật đầu: “Nhưng tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy! Lúc trước nghe nói hoàng thượng đã quyết định ban cái chết cho vị Tô cô cô kia, mặc dù trong lòng muội thổn thức, nhưng vẫn không che giấu được sự vui mừng khi giải thêm được Tử Sát. Tất cả chúng ta đều mong chờ ngày này đến thật nhanh, ai ngờ lại đợi đến kết quả như vậy.”
Triệu Khương Lan nắm chặt ngón tay: “Có lẽ do tỷ không biết rõ mặt khác của Tử Sát nên mới lưu lạc đến nước này, tỷ… tỷ về phủ trước đây, ở đây giao cho muội.”
Nói xong, nàng hơi chật vật rời đi, thậm chí cũng không chú ý đến Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng vội vàng đi thì cũng bước nhanh theo.
“Vương phi, ta biết rõ trong lòng nàng không dễ chịu gì, bất kì ai thấy Tam ca trở nên như vậy cũng đều sẽ khó chịu. Nhưng nàng cũng nên tỉnh táo lại đi được không, ca ấy vẫn còn đang chờ muội đến cứu.”
Triệu Khương Lan như nghĩ đến điều gì đó: “Chàng nói đúng, ta phải nhanh chóng tìm được đáp án.”
Vì vậy nàng vừa về Thần Vương phủ đã chui đầu vào trong thư phòng, bắt đầu tìm tòi tra cứu các loại sách, đến cả lúc dùng bữa cũng không muốn ra.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn một bàn đồ ăn, đôi mắt rủ xuống.
“Mai Hương, mang cho vương phi vài món ăn, nhắc nàng nhân lúc còn nóng ăn xong đã xem tiếp.”
Mai Hương vội vàng đồng ý, sau khi mang đồ ăn vào, nàng ấy cẩn thận nói: “Chủ thượng, điện hạ bảo thuộc hạ mang thức ăn đến cho người. Cho dù có bận, người cũng nên ăn một ít mới có sức. Bằng không nếu cứ lo lắng hết lòng như vậy, chỉ khiến mệt chết thôi.”
Triệu Khương Lan cũng không ngẩng đầu lên: “Để đó đi, lát nữa ta sẽ ăn.”
Mai Hương còn muốn khuyên nữa, nhưng Triệu Khương Lan hơi không kiên nhẫn: “Đi đi, đóng cửa kỹ lại.”
Đã xem thì y rằng xem nguyên một đêm không ra khỏi thư phòng.
Mộ Dung Bắc Uyên một mặt lo lắng Sát của Mộ Dung Bắc Hải, một mặt lo lắng cho tình trạng của Triệu Khương Lan.
Hắn muốn
Dù cho có cương quyết áp tải nàng về phòng, thì nàng vẫn không có cách nào ngủ được, một lòng nghĩ đến tình hình cả Mộ Dung Bắc Hải.
Đến ngay cả bản thân hắn, nằm trên giường nhưng gần như vẫn không chợp mắt được.
Ầm ầm, mấy tia chớp xẹt qua ở phía chân trời, kèm theo đó là tiếng sấm vang dội.
Cung nhân mặc áo tơi gõ mõ điểm canh trong cung, giờ tý đã đến.
Trong tẩm điện, toàn thân Chiêu Vũ đế đau nhức mà cuộn mình lại.
Hôm nay hắn không sủng hạnh bất kì một cung phi nào, chỉ ngủ một mình ở trong điện.
Ban ngày chưa hiểu rõ về độc Ly Hận, cuối cùng kìm nén không được mà liên tục cho hắn ta một kích.
Tần Khâm quỳ một chân trên giường, khuôn mặt đầy lo lắng: “Hoàng thượng, hay là gọi ngự y đến cho một ít thuốc, ít nhất có thể ngừng đau trước đã.”
Một lúc lâu sau Chiêu Vũ đế mới lắc đầu: “Đây là một loại cực độc, huống chi thái y đến việc trẫm trúng phải độc gì cũng không nhìn ra, không trông cậy vào họ được rồi.”
“Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ không có cách giải độc sao? Cho dù thuốc tốt khó tìm, chỉ cần có manh mối, thần tình nguyện bất chấp gian nguy để tìm về cho người.”
Chiêu Vũ đế cầm chặt lấy đệm chăn, ngẩng đầu hừ một tiếng, toàn thâm thấm ướt mồ hôi vì những cơn đau đớn.
Chờ bình phục được một chút, hắn ta mới khàn khàn nói: “Tần Khâm, có thể không cần tìm thuốc giải, trẫm không sao rồi. Canh giữ ngôi vị hoàng đế mấy chục năm, chìm chìm nổi nổi, còn cái gì mà trẫm không chịu nỗi. Kiếp nạn này, có lẽ là… là ông trời muốn trẫm rút lui đây mà.”
“Thánh quân khó tìm. Người chính là vị hoàng đế tốt nhất của Thịnh Khang, giang sơn xã tắc sao có thể rời khỏi sự lo liệu của người.”
“Trong hốc tối trên giá sách ngoài cùng bên phải ở ngự thư phòng, có một đạo thánh chỉ mới. Ngày mai nếu trẫm không có sức thượng triều, ngươi hãy mang thánh chỉ này đến tuyên đọc ở triều đình.”
“Hoàng thượng, đó là?”
“Trẫm trúng độc khó giải, Sơn Vương điện hạ bệnh không dậy được, trong các hoàng tử, người có thể đảm nhận được, duy chỉ có Thần Vương.”