“Các người đến đây làm gì? Phụ hoàng đang tức giận lên đến đỉnh đầu! Còn không mau rời đi?”
Bà ta thấp giọng nói: “Ngự thư phòng là nơi các người có thể tùy tiện ra vào sao?”
"Vâng, mẫu hậu."
Nam Cung Nguyệt đáp lại thuận theo, ánh mắt nàng ta liếc nhìn về phía Chu Oanh Oanh dìu Triệu hoàng hậu xoay người rời đi.
Tần Tự Tuyết vốn định theo sau.
Không làm sao được nàng ta càng lo lắng cho Mặc Hồi Phong hơn, cho nên không để ý những lời quở trách vừa rồi của Triệu hoàng hậu, vẫn cắn răng đứng nguyên tại chỗ.
Thấy thế, Chu Oanh oanh cười nhạo liếc nhìn nàng ta: “Lúc này trong lòng Doanh vương phi hẳn đang rất lo lắng nhỉ? Dù sao thì lần này Doanh vượng, sợ là trốn không thoát rồi!"
Sắc mặt Tần Tự Tuyết gần như trắng bệch.
Nàng ta nghiến răng cố chấp, không lên tiếng.
Trong ngự thư phòng, truyền đến tiếng “Bộp”, giống như có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Tiếng Mặc Tông Nhiên tức giận vang lên: "Vô liêm sỉ! Ngươi lại còn dám nói dối?!"
Tần Tự Tuyết càng lo lắng cực kỳ, cả người lung lay sắp đổ.
Cửa điện lại một lần nữa bị mở ra, sắc mặt Tô Bính Thiện kinh hoàng phát ra: “Người đâu! Mau mời thái y!”
“Sao vậy? Tô công công?”
Vân Quán Ninh vội vàng hỏi.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng ngất rồi!”
Thấy là Vân Quán Ninh hỏi, Tô Bính Thiện như là bắt được cây cỏ cứu mạng: "Minh Vương phi, ngài tranh thủ thời gian vào xem một chút đi! Hoàng thượng ngất rồi!”
Vân Quản Ninh biến sắc, vội vàng vào ngự thư phòng.
Mặc Hồi Phong đang quỳ dưới đất, nước trà chảy từ trên đầu xuống, hắn ta cúi đầu như chó nhà có tang.
Nàng không kịp để