Vừa rồi hắn quả thực đã nói ra những điều khốn nạn mà lẽ ra không nên nói!
Thấy nàng tức giận, hắn muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại không thể nói ra được.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Vân Quán Ninh muốn nói lại thôi: “Ninh Nhi…”
“Cút!”
Vân Quán Ninh giận dữ hét lên.
Thấy hắn không cút, nàng quay người lại, nặng nề đóng sầm cửa lại!
Cánh cửa “rầm” một tiếng, dường như lung lay sắp đổ, trên xà nhà vương xuống rất nhiều bụi bặm.
Mặc Diệp đứng ngoài cửa, sắc mặt cứng đờ.
Lần đầu tiên hắn bị người khác cự tuyệt ở ngoài cửa, lần đầu tiên bị người khác nói những lời khó nghe, lần đầu tiên bị người khác xua đuổi.
Nhưng trong lòng không hề tức giận, chỉ có ăn năn hối hận.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Mặc Diệp không mở miệng được.
Sau một hồi im lặng, hắn mới xoay người rời đi, rời khỏi Thanh Ảnh Viện cũng không quay đầu nhìn lại.
Trong phòng cũng không có bất kì động tĩnh nào.
Vân Quán Ninh sẽ không khóc, nàng chỉ… Lặng lẽ rơi nước mắt.
Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, định rời khỏi hố lửa Minh Vương Phủ này, rời xa tên cẩu nam nhân.
Không chỉ phải lấy tiền của hắn, mà còn phải dẫn theo con trai của hắn đi!
Để hắn cô độc đến già!
Nàng hung hăng phì một ngụm.
Mặc