Nàng ta cười khan vài tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi.
Vừa bước được hai bước, thì thấy Mặc Diệp đi về hướng nàng ta: “Phi Phi, đứng lại!”
Toàn thân Mặc Phi Phi lập tức cứng đờ, nàng ta sờ mũi, nhìn hắn với vẻ mặt vô tội: “Thất ca ca, muội thật sự chỉ là tiện đường ghé qua mà thôi…”
“Muội nói đi, bản vương có phải rất đáng ghét không?”
Câu hỏi này quả là kỳ quặc.
“Không đáng ghét! Sao vậy?”
Nàng ta chớp mắt: “Ai dám nói ca ca của muội đáng ghét, muội sẽ nổi giận với người đó!”
“Thôi, hỏi muội cũng chẳng được câu trả lời thành thật.
”
Mặc Diệp đi ngang qua người nàng ta.
Mặc Phi Phi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nàng ta nhìn bà Trương đang giả chết ở góc tường, rồi lại nhìn căn phòng trống không… Nàng ta vội chạy theo: “Huynh, huynh đợi muội chút!”
“Ban nãy Như Ngọc vội vã như vậy là đi làm gì vậy? Đi tìm tẩu tử và Viên Bảo sao?”
“Muội nghe hắn đang bàn bạc với Như Mặc, cái gì mà đánh bọc sườn, lục soát, đào đất.
”
Bước chân Mặc Diệp