Đáng tiếc, Như Ngọc cuối cùng vẫn là không bắt được Du Nhị.
“Bỏ đi! Sợ là hắn ta còn quen thuộc nơi này hơn bất kỳ ai.
Nếu hắn ta đã có lòng muốn trốn thì e chúng ta có tìm thế nào cũng không ra đâu, cứ về trước đi đã!"
Nhìn thoáng qua chân Như Yên, Vân Quán Ninh nhíu mày: "Còn có thể đi được không?"
"Có thể"
Như Yên chắc chắn không nói dối.
Như Ngọc cũng là chau mày: "Vương phi vì sao người muốn bắt tên Du Nhị đó? Hắn ta thế nhưng từng đắc tội với người sao? Nếu hắn đã quan trọng như thế, không bằng làm cho chủ tử ra tay?"
Ý của hắn ta là muốn để cho Mặc Diệp phải người bắt Du Nhị.
"Không được."
Vân Quán Ninh quyết định thật nhanh lắc đầu: "Sẽ đánh rắn động có."
Mặc Diệp vừa ra tay, thế tất sẽ kinh động đến những kẻ nhìn chằm chằm sau lưng nàng.
Hơn nữa, tên nam nhân chó má này sợ là cũng không nhất định sẽ giúp nàng...!
Ba người có phần chật vật trở về vương phủ, vừa vào cửa đã bị Mặc Diệp đang muốn ra ngoài vừa vặn bắt gặp.
Thấy dáng vẻ ba người đầy bụi đất, Mặc Diệp chau mày: "Các ngươi đi làm cái gì vậy? Vào nhà cướp của sao? Làm khó gã sai vặt gác cổng không xem các người như ăn mày mà đuổi
Vân Quán Ninh: "..."
Miệng của tên nam nhân này thật sự là quá cay độc rồi!
Cơ mà cúi đầu nhìn thì mấy người bọn họ cũng quả thật có hơi chật vật.
Ngoại trừ bụi đất ra, trên người mùi máu tươi nồng đậm gay mũi, khó trách Mặc Diệp nói bọn họ vào nhà cướp của.
"Chủ tử, thuộc hạ còn có việc nên đi trước."
Như Ngọc kịp thời lui lại.
Như Yên cũng lấy cớ có việc, khập khiễng rời đi.
Chỉ để lại Vân Quán Ninh còn đang ngổn ngang trong gió, một mình đối mặt với sắc mặt còn đen hơn than của Mặc Diệp.
"Vương gia đây là muốn ra ngoài?"
Vân Quán Ninh kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
"Bên thần cơ doanh xảy ra chút việc, bổn vương đi xử lý."
Mặc dù đối mặt với ánh mặt trời nhưng khuôn mặt như núi băng cùng giọng nói lạnh lùng của hắn vẫn khiến Vân Quán Ninh rùng mình.
Trước đó vài ngày, nàng cho hắn bạc và tư liệu, chuyện thần cơ doanh đã chính thức làm rồi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nàng trừng mắt nhìn.
Mặc Diệp vốn không muốn nói cho nàng biết việc trong triều, nhưng nghĩ nàng bây giờ thật sự là "Quân sự"có tài, lập tức giải thích hai câu: "Có vài món binh khí, bên phía ngũ quân doanh không chịu buông tay"
"Nói là, những binh khí này là chính bọn họ rèn ra nó nên không chịu giao ra đây."
Vài món binh khí...!
Nhìn bộ dạng hắn cau chặt mày lại, Vân Quản Ninh lập tức đoán ra sợ không chỉ là vài món binh khí mà thôi.
Sợ là, ít nhất cũng là một đống mới đúng.
Nhưng Mặc Diệp cũng không nói rõ, nàng cũng không có chọc vào, chỉ nói: "Thần cơ doanh vốn là nên quản lý binh khí, nếu ngũ quân doanh đã không chịu giao ra vậy thì chính là cái lệnh phụ hoàng.
Dù sao cũng là phụ hoàng hạ lệnh cho người quản lý thần cơ doanh, ngũ quân doanh cùng thần cơ doanh vốn là mỗi nơi một nhiệm vụ."
Nàng hời hợt nói hai cậu đã giải được đề khó của Mặc Diệp.
Hắn vốn nghĩ đến Mặc Hồi Phong quản lý ngũ quấn doanh cho nên không muốn vạch mặt.
Nhưng Vân Quán Ninh nói không sai.
Thần cơ doanh và ngũ quân doanh mỗi nơi một chức trách khác nhau, người phía dưới không chịu giao ra binh khí, e đây là mệnh lệnh của Mặc Hồi Phong.
Nếu không, bọn họ cũng không dám càn rỡ như thế.
Mặc Diệp không tiện mặc cả với hắn ta, như vậy thì chỉ có để hoàng thượng ra mặt mà thôi.
Hắn có chút kinh hỷ nhìn Vân Quán Ninh, đã thấy nàng hất đầu, dáng vẻ kiêu ngạo: "Trước đừng vội đa tạ ta! Trở về rồi lại đa tạ ta sau."
“Nhưng mà ta phải nhắc nhở người một câu."
Dừng một chút, nàng nhìn Mặc Diệp thật sâu: "Ngươi nắm bắt thần cơ doanh, chính là động pho mát của người khác."
"Nhất là, doanh vương muốn một lòng đồng thời quản lý ngũ quân doanh và thần cơ doanh."
"Pho mát?"
Mặc Diệp rõ ràng không rõ nàng nói cái quái gì.
Nhưng ẩn ý đằng sau những lời này hắn nghe hiểu.
Mặc Hồi Phong trời sinh tính tình đã xảo quyệt tàn độc.
Nếu như để hắn ta biết, sau lưng của hắn còn có Vân Quản Ninh liên tục bày mưu tính kế...!Sắc mặt hắn nghiêm túc: "Bổn vương hiểu rõ, ngươi không nên quan tâm chuyện không cần quan tâm đến miễn cho bản thân chết như thế nào cũng không biết."
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại rời khỏi.
"Hừ! Còn uy hiếp ta nữa cơ đấy, ta xem bản thân người chính là một tên đại ngu ngốc"
Vân Quán Ninh khoanh hai tay không cho là đúng nói: "Người ta đã lấy đạo chỉ vào người rồi, còn