Đúng rồi, mặc dù nữ nhân Vân Quán Ninh đó ăn nói hơi chua ngoa, hơi khó chịu…
Nhưng thường ngày, nàng rất để tâm đến việc dạy dỗ Viên Bảo.
Nàng luôn dạy dỗ Viên Bảo phải làm một người ngay thẳng.
Chỉ muốn để nó nhìn thấy khía cạnh tốt đẹp của thế giới này, không muốn để nó bị vấy bẩn.
Vì vậy Vân Quán Ninh cũng sẽ không dạy Viên Bảo “quan niệm sai lệch” như vậy.
Mặc Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Viên Bảo, chuyện của người lớn, con còn nhỏ thì đừng can thiệp vào.
”
“Tại sao con không được can thiệp vào chứ?”
Viên Bảo hỏi ngược lại: “Người có biết người đã khiến mẫu thân của con tức giận đến mức nào không?”
Điều này Mặc Diệp thật sự không biết.
Lẽ nào không phải do Vân Quán Ninh đã làm hắn tức giận sao?
Ở trong cung hắn đã bị mắng một trận, đích thân đi đến Cố gia đón nàng, lại bị Cố Minh châm chọc khiêu khích.
Hắn đường đường là Minh Vương, làm sao chịu được sự tức giận như vậy?
Hắn đã bỏ cả thể hiện, ai biết được nữ nhân này lại được nước lấn tới, không chịu xuống nước.
Bây giờ thì ngược lại, còn nói nàng bị chọc giận đến mức nào sao?
Trong lòng Mặc Diệp cười nhạt.
Nhưng đối mặt với Viên Bảo, ánh mắt của hắn rất dịu dàng: “Tức giận đến mức nào vậy?”
“Mẫu thân của con đã khóc!”
Viên Bảo giơ