Viên Bảo đi vào thì nhìn thấy nàng nằm dưới cây hoa anh đào phơi nắng, sợ mẫu thân nhà mình bị phơi hư, nó vội vàng cởϊ áσ choàng che lên mặt nàng.
“Vân tiểu viên, con làm gì đó?”
Vân Quán Ninh suýt bị nó dí chết.
“Người muốn con sau này gọi người là Vân mặt rỗ hả?”
Viên Bảo ra vẻ nghiêm trang nói: “Bây giờ người đang cãi nhau với phụ thân giả của con, nếu như người phơi nắng đến nỗi rỗ chỗ đầy mặt, đến lúc đó ông ta càng chướng mắt người.
”
“Mặc kệ cái gì mà người trong lòng, mối tương tư, ông ta nhất định sẽ ly hôn với người mặt rỗ như người đây!”
Vân Quán Ninh: “…”
Không phải người ta đều nói rằng, con gái là chiếc áo bông tri kỷ.
Con trai là chiếc áo măng tô ấm ấp sao?
Chiếc áo măng tô này của nàng, hình như bị lọt gió nghiêm trọng lắm?
“Con mới là Vân mặt rỗ ấy.
”
Vân Quán Ninh tức giận đẩy bàn tay mập của nó ra, khoác lại áo choàng lên người nó: “Vân tiểu viên, có phải là mẫu thân ta đây được con nhặt từ trong thùng rác ra không?”
“Còn nhi tử con, là do ta nạp tiền điện thoại được khuyến mãi à?”
“Có người mẫu thân nào đáng trách như người không?”
Nàng trừng mắt với nó: “Cái gì mà người trong lòng, mối tương tư, con nghe ai nói đấy hả?”
Nàng dám khẳng