Viên Bảo dùng hết sức để ôm lấy tay của Mặc Diệp mà đánh.
Thấy hắn không chịu buông ra, nó tức quá dùng chân đạp, cắn mu bàn tay của hắn...!Thằng nhóc hơn ba tuổi thì lấy đâu ra sức chứ?
Đứa nhỏ vừa cắn vừa đánh hắn, đối với Mặc Diệp mà nói chẳng khác gì đang gãi ngứa cả.
Nhưng hắn vẫn buông tay.
Chỉ vì Viên Bảo vừa nói: "Buông mẫu thân ra."
"Nàng ấy là mẫu thân của ngươi?"
Mặc Diệp nhìn đứa nhỏ đầy vẻ nghi ngờ.
"Đúng!" Thấy hắn buông tay ra, Viên Bảo lùi lại một bước, vươn bàn tay nhỏ bé ra để bảo vệ Vân Quán Ninh.
Nhìn ánh mắt của Mặc Diệp, đứa nhỏ có chút cảnh giác, giống như một con sói con nhạy bén.
Tuy còn nhỏ, nhưng nó vẫn sống chết muốn bảo vệ Vân Quán Ninh.
"Ta cảnh cáo ngươi! Đừng làm vậy với mẫu thân của ta! Nếu không, nếu không ta sẽ thả chuột cắn chết ngươi!"
Viên Bảo hung dữ nhìn hắn.
Vân Quán Ninh rất xúc động khi thấy nhi tử bảo vệ mình như vậy.
Dù sao thì nó cũng được sinh ra từ trong bụng nàng! Người ta nói mẫu tử liền tâm quả nhiên không sai!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thịt viên và Vân Quán Ninh, Mặc Diệp rất kinh ngạc!
Phải một lúc lâu sau hắn mới định thần lại.
Hắn ngước mắt lên nhìn Vân Quán Ninh đang lộ rõ vẻ mặt tự hào, hít sâu một hơi, nghiến răng hỏi: "Vân Quán Ninh ngươi được lắm, chẳng lẽ ngươi quên mất mình là ai rồi sao?"
"Mặc dù ngươi bị cấm túc ở Thanh Ảnh viện, nhưng dù gì thì ngươi cũng là Vương phi của bổn vương!"
"Ngươi giấu giếm sau lưng bổn vương lại còn sinh ra đứa trẻ này? Nói cho bổn vương biết, đây là cốt nhục của ai?"
Đôi mắt hắn dần trở nên ứ máu lại.
Bàn tay nắm chặt, gân guốc nổi lên.
Có vẻ như hắn lại tức giận rồi!
Vào cái đêm mà hắn tức giận bốn năm trước, Vân Quán Ninh đã có những nỗi sợ hãi kéo dài.
Nghe hắn nói là con của một nam nhân khác, nàng không thể chịu đựng được nữa, đưa tay ra và tát hắn một cái thật mạnh.
"Mặc Diệp, ngươi bị điên rồi ư?"
"Nếu ngươi bị điên thì đi gặp đại phu, đừng có ăn nói hồ đồ ở chỗ ta!"
Âm thanh cái tát đánh vào mặt hắn vang lanh lảnh.
Lúc này cả Như Mặc và Như Ngọc đều sợ đến ngây người.
Vừa rồi họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì vậy?
Ngày thường, vị Vương gia kiêu ngạo luôn coi thường người khác, lại bị nữ nhân mà Vương gia chán ghét nhất, đã cấm túc bốn năm...!tát một cái?
Chắc Vương gia sẽ không tàn sát Thanh Ảnh viện chứ?
Mặc Diệp không ngờ rằng nữ nhân này lại dám đánh hắn!
Trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Quán Ninh, sự nhẫn nại của bổn vương có hạn!"
"Vương gia từng nhẫn nại với ta sao?"
Vân Quán Ninh nở nụ cười lạnh nhạt: "Chuyện của bốn năm trước, ngươi không điều tra rõ ràng chỉ đi nghe lời người khác.
Và rồi ngươi đã dày vò ta, nhốt ta trong viện này chẳng thèm quan tâm."
"Ngươi đã từng nhẫn nại sao?"
Trong những ngày đầu bị cấm túc, lòng Vân Quán Ninh không phục.
Nàng thường yêu cầu muốn gặp Mặc Diệp để nói rõ mọi chuyện.
Tuy nhiên, Mặc Diệp chưa bao giờ chịu gặp nàng lấy một lần.
Hôm nay, lại nói nhẫn nại với nàng ư?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Nhìn thấy nàng thật sự giống như là một người khác, ánh mắt Mặc Diệp lộ ra vẻ nghi hoặc, ánh mắt chậm rãi nhìn vào Viên Bảo.
"Vậy ý ngươi là, đây là con của ai?"
"Của ta! Ngươi có bị điếc không? Họ của nó là Vân, tên là Vân Tiểu Viên!" Vân Quán Ninh lạnh lùng