Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Vào lúc nửa đêm, một vị khách không mời mà đến Phủ Ưng Quốc công: Vân Quán Ninh.
Mặc Hồi Phong nhìn thấy nàng, ngay lập tức rút trường kiếm dắt ở eo ra, đặt ở trên cổ nàng: “Vân Quán Ninh, bổn vương còn chưa tới tìm ngươi, vậy mà người lại dám chủ động dâng lên tới cửa!”
“Ngươi có tin bổn vương sẽ giết người ngay lập tức hay không?”
Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của hắn ta nhưng trong mắt Vân Quán Ninh không hề có chút sợ hãi nào.
“Nếu bây giờ Doanh Vương giết ta, thì cũng sẽ không thể cứu được Lan nhi yêu quý của ngươi.”
Nàng mỉm cười, không khiêm tốn cũng không hống hách.
Vân Chấn Tung cau mày, chỉ cảm thấy người nữ nhi bốn năm không gặp, như đã thay đổi.
Bốn năm trước, Vân Quán Ninh kiêu căng ngạo mạn nhưng lại tham sống sợ chết.
“Vân Quán Ninh, bổn vương cảnh cáo ngươi, đừng giở trò trước mặt bổn vương!”
Mặc Hồi Phong hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Lá gan của người cũng không nhỏ, dám một mình đến Phủ Ưng Quốc công, lão Thất có biết người đến đây không?”
Vân Quán Ninh không tức giận mà ngược lại còn mỉm cười: “Không biết Doanh Vương là đang đứng ở góc độ nào, dùng thân phận gì mà chất vấn ta?”
“Ta chỉ nói một lần thôi, nếu ngươi chậm trễ thêm nữa, Lan nhi yêu quý của người sẽ không thể cứu được nữa.”
Trần Thị vội vàng nói: “Vương gia, hôm nay Minh Vương phi đến đây nhất định là để xem Lan nhi đã chết hay chưa đó!”
Bà ta chỉ cảm thấy, đêm nay con tiện nhân này không được bình thường lắm.
Dù sao cũng phải tranh thủ thời gian để xúi Doanh Vương giết chết nàng!
Nhưng Mặc Hồi Phong đang cân nhắc.
Hắn ta quả thật đã nghe thấy Tần Tự Tuyết nói qua, dường như bây giờ Vân Quán Ninh có thể chữa khỏi mọi loại bệnh...!tuy nhiên không biết vì sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này, nhưng trước mắt ngay cả thái y cũng không có cách nào.
Không bằng còn nước còn tát, để Vân Quán Ninh thử một lần xem sao.
Hắn ta thu kiếm lại: “Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu như người dám làm gì Lan nhi, ta sẽ không tha cho ngươi!”
“Nếu như Doanh Vương phi biết Doanh Vương mê đắm muội muội của ta như vậy, chắc sẽ buồn lắm nhỉ?
Vân Quán Ninh liếc nhìn hắn ta cười rồi bước đến bên giường.
Trần Thị khẽ niết chiếc khăn lụa, theo sát phía sau.
Vân Chấn Tung do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn đến gần: “Minh Vương phi, ngươi thực sự có thể cứu Lan nhi được hay sao? Ngay cả thái y trong cung cũng không thể cứu được, chính vì vậy ngươi không cần phải ở đây khoe sắc khoe tài”
“Cảm ơn Ưng quốc công đã nhắc nhở.”
Vân Quán Ninh chế giễu nhìn ông ta: “Bốn năm không gặp, bổn Vương phi thấy Ưng quốc công vẫn không có thay đổi gì cả.”
Nàng cứ bên phải một câu “Ứng quốc công”, bên trái lại một câu “Ưng quốc công”, rõ ràng không có suy nghĩ nhận người phụ thân Vân Chấn Tung này.
“Ngươi.”
Mặt Vân Chấn Tung đỏ bừng vì tức giận, nhưng ông ta cũng biết mình đã sai, không thể tìm được từ nào để phản bác.
Trần Thị kỳ quái nói: “Minh Vương phi, trước mắt đừng có ra oai cái
danh Vương phi 8 day."
“Nếu như không có khả năng thì đừng ở đây phô trương thanh thế, tránh cho lúc đó lại phải xấu hổ!”
“Nếu ta có thể giải độc cho muội muội thì Trần di nương định làm thế nào?”
Vân Quán Ninh dùng ánh mắt đầy nực cười nhìn bà ta.
Một tiếng “Trần di nương” ngay lập tức khiến cho Trần Thị quay trở lại bộ mặt thật.
Từ lâu bà ta đã được Vân Chấn Tung cho lên làm phù chính, bây giờ bà ta là phu nhân danh chính ngôn thuận của Phủ Ưng Quốc công, bốn năm không gặp con tiện nhân này, quả thật đã lanh mồm lanh miệng hơn rất nhiều!
“Nếu ngươi có thể giải độc cho Lan nhi, ta, ta sẽ quỳ xuống trước mặt người dập đầu ba cái khẩu đầu!”
“Dập đầu ba cái khấu đầu đối với ta mà nói, không có ý nghĩa gì cả.”
Vân Quán Ninh cau mày, do dự nói: “Ngoài chuyện này ra, tại sao Trần di nương không thử học theo con chó bò ba vòng?”
Không những bò, còn phải sửa nữa!
“Vân Quán Ninh, người đừng ức hiếp người quá đáng!”
Đôi mắt của Trần Thị đầy tức giận.
Vân Quán Ninh khẽ liếc bà ta một cái: “Trần di nương, gọi thẳng tên bổn Vương phi như thế là tội vô lễ! Luận tội là phải đánh bằng roi!”
“Ngươi...”
Trần Thị đã bị kích thích, thậm chí không chút nghĩ ngợi mà đáp lại: “Được!”
“Nếu ngươi có thể giải độc cho Lan nhi, ta sẽ quỳ lạy ngươi ba cái, thậm chí còn học con chó bò dưới đất!”
Câu cuối cùng dường như bị ép ra giữa hai kẽ răng!
Lúc này Vân Quán Ninh mới thấy mãn