Thấy mặt Vân Quán Ninh tràn đầy cảnh giác, tay nắm chặt vạt áo, giống như sợ hắn sẽ làm gì với nàng.
Mặc Diệp cười lạnh nói: "Ngươi tưởng bổn vương sẽ bắt ngươi lấy thân báo đáp sao? Ngươi nghĩ ta sẽ đói bụng mà ăn quàng hay sao?"
"Vân Quán Ninh, trong đầu người đang nghĩ cái gì vậy?"
Hắn không đánh chủ ý lên nàng là tốt rồi...!
Lúc này Vân Quán Ninh mới yên tâm mà buông tay: "Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Ngươi lừa được một ngàn lượng vàng ở chỗ Tam ca..."
Mặc Diệp chậm rãi liếc nàng một cái.
Nam nhân này!
Rõ ràng muốn một ngàn lượng vàng của nàng mà!
"Ta chín phần ngươi một phần."
Vân Quán Ninh nghĩ cũng không thèm nghĩ mà nói ngay lập tức.
Đêm nay cho dù Mặc Diệp không đến, nàng cũng có cách để chạy trốn khỏi tay của Mặc Hồi Phong.
Nhưng nếu hắn vì nàng mà tự mình đến đây một chuyến, tốt xấu gì cũng nên trả cho hắn chút chi phí đi lại.
"Mạng của ngươi chỉ đáng giá chút tiền này thôi sao?"
Mặc Diệp nghiêng đâu liếc nàng một cái, giọng điệu đây mia mai.
Tuy rằng biết hắn không phải cố ý công kích nàng, nhưng Vân Quán Ninh vẫn không nhịn được nói: "Ta tám phần ngươi hai phần, không thể hơn được nữa!"
"Năm - năm."
Mặc Diệp lời ít ý nhiều dùng thái độ cứng rắn nói: "Nếu không, bổn vương sẽ phải người đi giết Du Nhị."
Vân Quán Ninh kinh ngạc nói: "Ngươi biết Du Nhị!"
"Bổn vương không những biết mà còn bắt được hắn ta rồi."
Nắm được điểm yếu của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp nở nụ cười xấu xa nói: " Nếu ngươi không chịu đưa tiền, bổn vương sẽ sai người giết chết hắn ta ngay lập tức."
Tuy rằng hắn không biết nữ nhân này muốn bắt Du Nhị để làm cái gì...!
Nhưng ngay sau khi Như Ngọc tìm được Du Nhị đã bẩm báo cho hắn đầu tiên.
"Như Ngọc! Ta đối xử với người tốt như vậy, vậy mà người lại lấy oán báo ơn!"
Trong nháy mắt Vân Quán Ninh ngay lập tức nghĩ đến người mách lẻo hắn là Như Ngọc, tức giận đến mức dậm chân: "Ta nhất định phải chặt đầu người xuống để làm đầu cá kho cay!"
Ánh mắt Mặc Diệp khẽ loé lên: "Thế nào? Năm - năm?"
"Mặc Diệp, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ!"
Hắn vậy mà có thể lấy tính mạng của Du Nhị ra để uy hiếp nàng!
Vân Quán Ninh giận dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lửa giận.
Mặc Diệp chắp tay sau lưng đắc ý nhìn nàng tức đến khoa tay múa chân, vừa lòng nói: "Bổn vương đây gọi là lo trước tất tránh khỏi tai hoạ."
"Được! Năm năm thì năm năm! Nhưng người phải giao Du Nhị cho ta!"
Vân Quán Ninh nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn hắn.
"Thành giao."
Đêm khuya trên phố Trường An, hai người một trước một sau sánh vai cùng nhau đi.
Một người thì vẻ mặt đắc ý, còn một người thì nghiến răng nghiến
lợi.
Hai bóng hình nhanh chóng chìm vào màn đêm.
Vân Quán Ninh nói đúng, sắc trời vừa hứng sáng, Vân Đinh Lan đã tỉnh dậy.
Thấy Mặc Hồi Phong canh giữ bên giường, hắn ta đang đọc sách, hai mắt đỏ ngầu, nàng ta ngay tức khắc vô cùng cảm
động.
Thế nhưng nàng ta càng cảm thấy đắc ý nhiều hơn cảm động.
Chỉ bằng sự nhiệt tình của Mặc Hồi Phong đối với nàng ta, Tân Tự Tuyết định lấy cái gì ra để tranh giành với nàng ta!
"Vương gia..."
Nàng ta thu hồi ánh mắt đắc ý lại, mềm mại kêu lên một tiếng.
Mặc Hồi Phong ngay lập tức buông quyển sách trên tay xuống...!Nói là sách nhưng thật ra là một tập giấy chép tay mà Vân Đinh Lan dùng để ghi chép cuộc sống thường ngày và tâm trạng mỗi ngày" của nàng ta.
Bản viết tay này từ trước tới giờ hắn ta chưa bao giờ mở ra.
Tối hôm qua Vân Đinh Lan hôn mê bất tỉnh, hắn ta không việc gì làm nên mới thứ lật ra xem.
Lúc này đây hắn ta mới phát hiện, thì ra Lan nhi yêu hắn ta nhiều như vậy, thậm chí còn nguyện ý vì hắn ta mà buông bỏ tính mạng của chính mình.
Trong tập viết tay còn ghi rằng nàng ta muốn ngày ngày đều ở bên hắn ta, nhưng không muốn ép buộc hắn ta phải rước nàng vào Vương phủ.
Xem xong ghi chép của nàng ta, trong lòng Mặc Hồi Phong lại cảm thấy thiếu nợ nàng ta nhiều hơn,
"Lan nhi."
Vẻ mặt hắn ta đầy đau đớn nhìn nàng ta nói: "Nàng cảm thấy thế nào rồi?"
"Vương gia, ta bị làm sao vậy?"
Vân Đinh Lan chống người muốn ngồi dậy.
Nàng ta không biết làm sao thân thể lại mệt mỏi, tay chân đau nhức, nhất là các ngón tay ở hai bàn tay, giống như bị cắt rời từng bộ phận vậy.
Chỉ cần động đậy một chút, thì đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh.
Mặt mày nàng ta tái nhợt, mày liễu nhíu lại, đôi môi khô