Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 440


trước sau

Đột nhiên bị gọi tên, Trần Bá vội lau mồ hôi trên trán: “Lão nô, lão nô…” 

“Trả lời thành thật vào, bổn vương phi không thích người khác nói dối.” 

“Lão nô tưởng rằng Minh Vương phi vẫn còn thù hận vương gia nhà ta, nên cố tình muốn vỗ chết vương gia.” 

Trần Bá gượng gạo đáp. 

“Ha…” 

Nụ cười Vân Quán Ninh mang vài phần chế nhạo: “Ta đúng là muốn vỗ chết vương gia nhà ông mà!” 

“Nhưng mà giết người phải đền mạng, phụ hoàng lại dặn ta phải chăm sóc tốt hơn, cho nên ta chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi, chứ sao lại vỗ chết hẳn thật?” 

Ban nãy chẳng qua là nàng muốn cho Mặc Vĩ biết tay mà thôi. 

Cũng chẳng có nguyên nhân gì khác. 

Chỉ là bởi vì Mặc Vĩ không phối hợp, còn năm lần bảy lượt chọc tức nàng, cho nên Vân Quán Ninh mới giận như vậy. 

Cho nên mới mạnh tay vỗ vào lưng của của Mặc Vĩ đó! 

Trấn Bá: “.” 

Là do ông ta nghĩ nhiều quá rồi! 

Ông ta vốn tưởng là ông ta đã suy bụng ta ra bụng người, hiểu nhầm Minh Vương phi, nhưng lại không ngờ Vân Quán Ninh lại thừa nhận suy nghĩ để tiện trong lòng nàng một cách dứt khoát như vậy! 

“Ngươi, ngươi.” 

Mặc Vĩ giận đến mức nhồi máu cơ tim: “Bổn vương không cần ngươi cứu!” 

“Vậy ngươi nhặt cục máu đờm người vừa khạc ra, rồi nuốt vào lại đi.” 

Vân Quán Ninh đứng dậy, nhìn hắn ta với vẻ mặt vô tội: “Nếu như hôm nay người chết vì nghẹn cục máu đờm này, phụ hoàng sẽ không truy cứu ta đâu.” 

Mặc Vĩ: “… Vân Quán Ninh! Ngươi láo xược!” 

“Ta láo xược vậy đấy, giỏi thì đứng lên đánh ta đi.” 

Vân Quán Ninh cười lạnh. 

Nàng chính là đang ỷ Mặc Vĩ không đứng dậy được! 

Đúng là một trò cười! 

Sao không ra ngoài hỏi xem Vân Quán Ninh đây biết sợ ai? 

Trong giang hồ này, chọc tức chết người mới chính là cảnh giới cao nhất của võ công! 

Nhìn chung cả Kinh thành này, người có thể bị nàng chọc tức đến ngất đi, không có mười người thì cũng có tám người… Cái tên ma bệnh như Mặc Vĩ chẳng lẽ còn có thể tranh luận với nàng? 

Thấy Mặc Vĩ ôm ngực, đau khổ rên rỉ. 

Trần Bá vội dìu hắn ta nằm xuống: “Vương gia, ngài không sao chứ?” 

“Vương gia, nghe lão nô khuyên, phối hợp với Minh Vương phi chữa bệnh đi! Ngài cứ như chống lại Minh Vương phi như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu vương gia
à!” 

Trần Bá sốt ruột đến muốn khóc rồi. 

Dương thái y ngại ngùng đứng yên tại chỗ. 

May là đã từng thấy cảnh tượng Minh Vương phi chọc giận hoàng thượng, Đức Phi và hoàng hậu. 

Hôm nay nhìn vị cô nãi nãi này, không ngờ đến người bệnh tật như Chu Vương mà cũng không tha… 

Như vậy thật kì quặc quá, Chu Vương sẽ không hận cả ông ta chứ? 

Dương thái y đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rất muốn cáo từ ngay lập tức. 

Nhưng Minh Vương phi chưa nói gì, ông ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ chờ đợi một cách khổ sở. 

“Mặc Vĩ, nếu người muốn hết bệnh rồi đứng dậy đánh ta một trận xả giận, thì người phải phối hợp với sự điều trị của ta. Nếu như người bị ta chọc tức chết, e là sẽ bị người khác trêu cười đấy?” 

Vân Quán Ninh từ trên cao nhìn xuống Mặc Vĩ. 

Hắn ta giận dỗi, không quay đầu sang nhìn nàng. 

Nàng cũng không để ý, chỉ nói: “Sau này, trong tiểu sử nhân vật của các vương gia khác là ghi nhận bọn họ anh dũng và lợi hại như nào.” 

“Đã cống hiến như thế nào cho triều đình, và được bách tính kính yêu như thế nào.” 

“Còn ngươi.” 

Nàng khẽ cười: “Chỉ có vài dòng chữ ngắn: sinh năm bao nhiêu, mất năm bao nhiêu.” 

“Nguyên nhân chết: bị Minh Vương phi chọc tức chết.” 

“Phụt.” 

Dương thái y không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng. 

Đến Trần Bá đứng bên cạnh giường cũng cắn chặt môi, cố nhịn cười. 

Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, cả người ông ta run lên, cười không tiếng. 

Còn Mặc Vĩ nằm trên giường đã tức không thể nói thành lời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện