Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 500


trước sau

Mặc Tông Nhiên nhặt viên đá lên khẽ ném về phía sau cái đầu trọc lóc của Tô Bỉnh Thiện: “Tiểu Tô Tử, giận thật rồi sao?” 

Mặc Tông Nhiên đã nhiều năm không gọi Tô Bỉnh Thiện là “Tiểu Tô Tử rồi. 

Dù sao thì bây giờ đến từng này tuổi rồi, Tô Binh Thiện lại là thái giám tổng quản. 

Trước mặt những thái giám trẻ tuổi đó gọi ông ta một tiếng “Tiểu Tô Tử cũng không ra làm sao cả, Tô Bỉnh Thiện biết giấu mặt đi đâu đây? 

Tô Bỉnh Thiện nổi giận đùng đùng không thèm quan tâm Mặc Tông Nhiên, chỉ xoa xoa phía sau đầu. 

Mặc Diệp lại đá ông ta một cái, vui vẻ dỗ dành nói: “Đừng giận nữa! Đợi sau này Vân Quán Ninh hồi cung, trẫm bào nàng ấy tặng cho ngươi một bộ răng giả khác là được.” 

Tuy không biết nha đầu đó lấy đâu ra răng giả kỳ lạ hiếm có này, buồn nôn chết đi được, nhưng lại rất hữu dụng. 

Nghe thấy lời này, Tô Bỉnh Thiện lúc này mới cười rạng rỡ đáp: “Hoàng thượng nói thật sao?” 

“Nực cười! Có khi nào trẫm nuốt lời chưa? Trẫm nói lời giữ lời!” 

Mặc Tông Nhiên đứng dậy: “Tiếp tục lên đường!” 

Ông gấp rút muốn hồi cung, xử lý bọn yêu ma quỷ quái đang âm thầm làm loạn đó! 

Cả chặng đường đi sớm về khuya, vào buổi chiều ngày hôm sau Mặc Tông Nhiên cuối cùng cũng mau chóng trở về kinh thành. 

Nhìn thấy đám quân lính rất chật vật, Mặc Diệp nghi ngờ hỏi: “Phụ hoàng, sao dáng vẻ mọi người trông như gặp phải sơn tặc thể?” 

“Sơn tặc gì chứ?” 

Mặc Tông Nhiên rất giận dữ trừng mắt nhìn hắn, dặn dò Tô Binh Thiện đợi ông ấy thay y 

phục. 

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, ông ấy lại là đế vương không giận tự uy. 

Sự xuất hiện của Mặc Tông Nhiên trong chiếc áo long bào ngay lập tức khiến mọi người kinh 

SỢ. 

“Bãi giá Khôn Ninh Cung!” 

Ông ta đưa cả Mặc Diệp đi đến Khôn Ninh Cung. 

Lúc này, Triệu hoàng hậu đang để trán nằm trên giường: “Hoàng thượng sao còn chưa tới? Tin tức bổn cung bệnh nặng còn chưa truyền đến tai hoàng thượng sao?” 

“Tình hình bên ngự thiện phòng sao rồi? Có thấy hoàng thượng không?” 

Trương ma ma định đáp lời thì Uyên Ương lo lắng chạy vào. 

“Nương nương, nương nương, hoàng thượng đến rồi!” 

“Hoàng thượng thật sự đến rồi sao?” 

Triệu hoàng hậu rất vui mừng, sau đó lại vỗ vỗ mặt mình, ra vẻ sắc mặt suy nhược không còn sức lực. 

ta liếc nhìn Dương thái y cảnh cáo: “Dương thái y chắc cũng biết chút nữa nên bẩm báo hoàng thượng ra sao đúng chứ? Nếu người dám nói nhảm…” 

Dương thái y vội vàng che miệng: “Vị thần đã hiểu.” 

Triệu hoàng hậu nhìn ông ta một cái, ánh mắt như muốn nói “coi như người biết điều”. 

Vừa nói xong, bóng dáng Mặc Tông Nhiên bước vào trong điện: “Hoàng hậu sao rồi? Trẫm nghe nói sắp không xong rồi?” 

“Hay là dặn dò bên Bộ Lễ và Khâm Thiên Giảm chuẩn bị hậu sự?” 

Triệu hoàng hậu: “..” 

Bà ta được Trương ma ma đỡ dậy, yếu ớt ngồi dậy nói: “Hoàng thượng, người đến rồi… Khụ khụ khụ, thân thiếp, khụ khụ khụ, thần thiếp còn tưởng không được nhìn thấy hoàng thượng…” 

“Lần cuối cùng?” 

Mặc Tông Nhiên ngồi xuống bên giường và nắm lấy tay bà ta: “Hoàng hậu, nàng yên tâm.” 

“Cho dù ở phương trời xa, trẫm cũng sẽ nhanh chóng về gặp nàng lần cuối! Trẫm đã dặn dò xuống dưới rồi, hậu sự của nàng nhất định phải tổ chức lớn, cả nước cùng tiếc thương!” 

Trông mặt ông ấy rất “chân thành”. 

Triệu hoàng hậu:”… Thần thiếp cảm tạ hoàng thượng.” 

Bà ta còn chưa chết! 

Hoàng thượng đang nguyền rủa bà ta sao? 

“Dương thái y, hoàng hậu rốt cuộc bị làm sao?” 

Mặc Tông Nhiên liếc mắt qua, cả người Dương thải y run lên, vội vàng đáp: “Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, đây là..” 

“Khụ khụ khụ.” 

Triệu hoàng hậu lại bắt đầu ho khan, như muốn nhắc nhở Dương thái y. 

“A… Hoàng hậu nương nương, đây là bị nhiễm hàn khí!” 

Dương thái y chợt nhận ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện