Thế nhưng lại chẳng có ai đi vào.
Mặc Phi Phi nhíu mày, vừa giận vừa hét lên: “Người đâu! Không nghe thấy lời của bổn công chúa sao?!”
Trong lòng Mạt Lị run sợ đứng một bên: “Công chúa, Minh Vương có lệnh.
Bất kỳ ai trong Vị Ương Cung cũng không được làm khó Minh Vương phi, nếu không, nếu không…”
Nàng ta còn chưa nói xong, Mặc Phi Phi đã biết lời tiếp theo là gì.
Nói chung cũng chẳng phải lời hay ho gì.
Nàng ta sửng sốt trong giây lát, lúc nhìn về phía Vân Quán Ninh lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ không vui: “Hay cho Vân Quán Ninh ngươi!”
“Bổn công chúa ngược lại đã xem nhẹ ngươi rồi! Biết lấy lòng thất ca ca trước rồi mới đến bắt bổn công chúa đầu hàng!”
Bắt đầu hàng?
Từ này dùng hay lắm.
Vân Quán Ninh tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
“Nếu cửu công chúa đã biết rõ ý ta đến đây vậy thì ta đây cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề.”
Nàng nâng cằm lên phân phó cho Mạt Lị đưa Bích Châu vào.
“Ngươi lại dẫn kẻ câm đó đến đây làm gì?”
Mặc Phi Phi trợn mắt nhìn thẳng nàng, thậm chí có phần chán ghét Bích Châu: “Ngươi hy vọng bổn công chúa sẽ đoán ra ý của kẻ câm?”
Lời này có chút khó nghe, mặt Bích Châu ửng hồng, xấu hổ cúi đầu.
Có điều, mấy năm qua nay, lời như vậy Bích Châu đã nghe vô số lần.
“Cửu công chúa, nô tỳ, nô tỳ không có câm.”
Nàng ta nhỏ giọng nói.
Nghe được giọng khàn khàn trầm đục của nàng ta, ánh mắt chấn động Mặc Phi Phi, không dám tin nhìn về phía nàng ta: “Ngươi, ngươi có thể nói rồi?”
“Vâng, là Minh Vương phi chữa cho nô tỳ.”
Giọng của Bích Châu dồn nén vô cùng thấp.
Mặc Phi Phi kinh ngạc liếc nhìn Vân Quán Ninh.
Nàng ta vốn cho rằng, nữ nhân này nói chữa cuống họng cho Bích Châu, chẳng qua là thuận miệng nói ra mà thôi… Dù sao lúc này thời gian mới qua không đến một tháng, cho dù là Hoa Đà tái thế sợ cũng không có năng lực như vậy?
Hiện tại đã là cuối tháng mười hai âm lịch.
Còn hai ngày nữa là đến giao thừa.
Giao thừa gần đến, trong cung lại thêm vài phần náo nhiệt vui mừng.
Chỉ có bầu không khí trong Vị Ương Cung là ngưng trọng.
Bích Châu cố nén đau nhức kịch liệt ở cuống họng, nói rõ toàn bộ sự việc năm đó cho Mặc Phi Phi.
Nghe xong lời của nàng ta, cả người Mặc Phi Phi đều như muốn bùng nổ.
Nếu nói là lúc trước, lời của Vân Quán Ninh nàng ta có thể không tin.
Lời của Nhị Du… nàng ta cũng có thể không tin… Nàng ta tin chắc rằng Nhị Du đã bị Vân Quán Ninh đánh cho nhận tội, cố ý vu oan hãm hại Tần Tự Tuyết.
Thế nhưng Bích Châu…
Nàng ta hầu hạ trong cung nhiều năm, không thể nào bị Vân Quán Ninh mua chuộc đơn giản vậy được.
Huống hồ, lời nói của Bích Châu không có bất kỳ sơ hở nào.
So với lời của Nhị Du trước kia, cũng có thể đối chiếu được.
Thất ca ca hận Vân Quán Ninh thấu xương, cũng không thể cứ đơn giản mà đứng về phía nàng, thay nàng nói chuyện…
Cho nên hôm nay chỉ có một khả năng.
Đó chính là, chuyện năm đó mặc dù Vân Quán Ninh không tính là vô tội, nhưng là “Tội không đáng chết”.
Nàng có lẽ là không có ác ý với nàng ta, ngược lại chủ mưu thật sự hại nàng ta, là Tần Tự Tuyết!
“Chuyện này sao có thể?”
Mặc Phi Phi ngây ra như phỗng.
Thân thể nàng ta cứng đờ, ngã ngồi xuống ghế, thật lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
Những năm gần đây, trong lòng nàng ta coi Tần Tự Tuyết như là chị dâu.
Mặc dù về sau Tần Tự Tuyết không gả cho Mặc Diệp, nhưng nàng ta cũng không xem như người ngoài, thậm chí còn xem như thân tỷ tỷ mà đối đãi, quý mến.
Nào biết cuối cùng lại đánh cho nàng ta một gậy lên đầu như vậy?
Còn là một đòn trí mạng?
Mặc Phi Phi ủ rũ giống như cà trong sương.
“Cửu công chúa, nếu ta muốn chia rẽ quan hệ của ngươi và Doanh Vương phi thì còn có rất nhiều cách khác.”
Sắc mặt Vân Quán Ninh hờ hững: “Tội gì phải lấy chuyện của bốn năm trước ra nói! Nhất là, chuyện bốn năm trước này, ta cũng không phải là vô tội.”
Cứ như vậy theo thời gian, mọi người quên đi chuyện này không phải là tốt rồi sao?
Sao nàng phải tự mình chuốc lấy khổ, còn phải lôi ra nhắc lại lần nữa cơ chứ?!
Vân Quán Ninh không an ủi Mặc Phi Phi, cũng không có nhân cơ hội chia rẽ quan hệ của nàng ta và Tần Tự Tuyết: “Quan hệ của ngươi và Doanh Vương phi thế nào trong lòng ta hiểu rõ.”
“Chẳng qua là ta muốn nói cho ngươi biết, không muốn ngươi bị người ta lừa gạt nữa thôi.”
“Để tránh sau này, thứ có được chẳng đủ bù cho những thứ đã mất.”
Những lời này, làm cho Mặc Phi Phi trầm lặng.
Nàng ta cúi đầu xuống, cả người tản ra hơi thở suy sụp.
Nàng ta không phản bác lại lời của Vân Quán Ninh, cũng chẳng lên tiếng phụ họa.
Chỉ cúi đầu, tựa như mất hết ý chí.
Thật lâu sau, Vân Quán Ninh mới đứng lên đi đến bên người nàng ta,