Tốc độ của chén trà cực kỳ nhanh, nhắm mục tiêu cũng vô cùng chuẩn xác.
Vẫn có thể thấy khói bốc ra từ miệng chén, đủ thấy đây là nước trà mới pha vẫn còn rất nóng.
Nếu bị ném trúng thì cho dù không gãy sống mũi đi nữa thì trên mặt cũng nhất định sẽ lưu lại sẹo, không những thế mà khuôn mặt cũng sẽ bị trà nóng làm bỏng!
Xem ra Đức phi không chỉ đơn thuần là nóng giận khó át nên lỡ tay.
Mà thực sự là muốn giết nàng mà!
Vân Quán Ninh thầm kinh ngạc trong lòng, vội giả bộ sửa sang lại váy của mình để kịp thời tránh thoát chén trà này.
Chén trà sượt qua người nàng, nhưng cung nữ phía sau lại không may mắn tránh thoát được như nàng.
Sau đó lập tức nghe thấy “Bụp”, chén trà trúng ngay cằm của tiểu cung nữ đang bước đến.
Máu tươi lập tức chảy ra, hoà lẫn vào nước trà trên mặt đất.
Tiểu cung nữ đang bước lên bậc thềm thì đột ngột bị trúng chén trà như vậy nên lập tức trượt chân té ngã trên mặt đất.
Sau đó vang lên tiếng đồ sứ bị rơi vỡ.
Chén trà rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.
Nước trà bắn ra khắp nơi, mảnh sứ vỡ cũng rơi đầy đất!
Vân Quán Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc quay đầu nhìn lại, vốn vẫn nghĩ rằng tiểu cung nữ này thật là đáng thương, lại trở thành con dê thế tội cho nàng.
Nhưng nhìn kỹ lại thì đây đâu phải là tiểu cung nữ gì chứ?
Rõ ràng là nha hoàn của người bên ngoài cung!
Đây là nha hoàn tên Tử Tô thân cận của Tần Tử Tuyết đây mà.
Nàng ta còn mang theo một bát canh trong tay nữa, nước canh gà trong đó cũng bị sánh đổ ra ngoài, văng đầy trên mặt đất.
Hương thơm nức mũi, ngay cả Vân Quán Ninh cũng không nhịn được mà hít hà vài hơi.
Thật tiếc cho chén canh gà thơm như vậy!
Lý ma ma đờ người một lúc rồi mới kịp trấn tĩnh lại, vừa mở miệng hô lên “Ai dà” vừa bước đến đỡ Tử Tô đứng dậy.
“Tử Tô cô nương không sao chứ?”
Đức phi nghe được động tĩnh ở bên ngoài cũng tự mình ra xem xét tình huống.
Bà ta còn chưa thấy Tử Tô đã tức giận quát lớn với Vân Quán Ninh: “Vân Quán Ninh! Bổn cung giáo huấn ngươi mà ngươi cũng dám tránh à?”
“Mẫu phi, oan uổng cho con quá.”
Vân Quán Ninh thấy bà ta lộ vẻ tức giận nên vội “Thức thời” giải thích: “Con không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.”
“Vừa nãy váy của con có vài nếp nhăn, con nghĩ rằng mặc y phục không chỉnh tề đến gặp mẫu phi, là bất kính với mẫu phi! Cho nên vừa nãy con mới cúi người để sửa sang lại váy áo cho thẳng thớm, cũng không biết mẫu phi ném chén trà vào người con.”
Nàng bày ra mặt ủy khuất, muốn nói lại thôi: “Nếu là…”
“Nếu sớm biết mẫu phi muốn ném chén trà vào con thì con nhất định không dám né tránh, nhất định thành thành thật thật nhận lấy.”
“Để chén trà của mẫu phi nhắm chuẩn vào giữa trán của con mới thôi.”
Đầu của Vân Quán Ninh hôm nay bị cửa kẹp rồi à?
Sao bây giờ đứng trước mặt bà ta lại tỏ vẻ ngoan ngoãn thế này?
Còn nói sẽ thành thật đứng yên cho bà ta ném… Sao vẫn cứ thấy lời này hơi trái lương tâm vậy nhỉ?
Đức phi hơi sửng sốt, trong nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tiếng kêu đau của Tử Tô đã làm bà ta tỉnh táo lại, vội quay đầu nhìn lại: “Ai, không phải là Tử Tô đây sao? Sao ngươi lại tới đây? Không bị thương nghiêm trọng chứ?”
Chén trà đập vào cằm tạo thành một vết thương dài, máu tươi chảy ròng.
Nhìn vô cùng ghê người như vậy, còn hỏi có nghiêm trọng không…
Tử Tô thầm nguyền rủa trong lòng nhưng ngoài mặt thì không dám nói gì.
Nàng ta che cằm lại, để mặc cho máu tươi chảy xuyên qua kẻ hở của các ngón tay: “Nương nương, nô tỳ không sao cả!”
“Vương phi của nô tỳ nấu canh gà ác, mới vừa mang đến một ít cho Cửu công chúa.
Sau đó lại phân phó nô tỳ, mang một chén đến cho nương nương! Nhưng bây giờ…”
Tử Tô nhìn canh gà văng đầy đất, lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Vương phi của ngươi có lòng rồi!”
Đức phi vui mừng tươi cười.
Thoáng liếc mắt về phía Vân Quán Ninh đang đứng đờ ra như khúc gỗ ở bên cạnh, hai tay trống trơn…
Trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác ghét bỏ.
Con dâu thật của bà ta, tới gặp bà ta mà đến cả một cọng lông cũng không thèm mang đến!
Bà ta so sánh giữa hai người như vậy nên càng yêu thích Tần Tử Tuyết hơn nữa.
Bà ta thầm than nhẹ một tiếng, lắc đầu: “Chỉ đáng tiếc! Ngươi đi về trước đi, bổn cung đã biết tâm ý của Vương phi của ngươi rồi, bổn cung đã nhận được tấm lòng rồi.”
“Quay về băng bó vết thương trước đi.”
“Vâng, nương nương.”
Tử Tô nhặt chén canh lên, che cằm lại rồi nhanh chóng rời khỏi.
Đức phi xoay người, nhìn về phía Vân Quán Ninh đang đứng một bên xem kịch vui: “Ngươi vào đây với bổn cung!”
Bà ta nghiến răng, trầm giọng quát lớn một tiếng.
“Vâng, mẫu phi.”
Vân Quán Ninh cùng bà ta bước vào trong.
Đức phi ngồi xuống, mí mắt cũng không thèm nâng đã hét lớn: “Quỳ xuống!”
“Vâng, mẫu phi.”
Vân Quán Ninh vâng lời quỳ xuống.
Dáng quỳ vô cùng đoan chính, thẳng eo lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, không hề phản kháng chút nào.
Đức phi nhìn nàng như vậy thì trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Đồ tiện nhân này lại định bày