Sắc mặt Mặc Hồi Diên âm trầm đứng ở trong đại điện, đỡ Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Con dâu biết con dâu không rộng lượng, vốn nên giữ hòa thuận giữa chị em dâu. Con dâu vẫn tự hỏi mình gả đến Nam Quận, cũng chưa từng đắc tội với ai.”
“Lần này con dâu hoài thai đã vô cùng cẩn thận, lại chưa từng nghĩ sẽ gây ra chuyện như vậy…”
Nàng ta lại ghé đầu vào ngực của Mặc Hồi Diên, khóc nức nở.
“Hôm nay vốn là sinh thần của Đức mẫu phi, là ngày đại hỷ khắp chốn vui mừng.”
“Vốn con dâu không muốn làm mất hào hứng của Đức mẫu phi, nhưng việc này liên quan đến đứa nhỏ ở trong bụng của con dâu. Đứa nhỏ này cả mẫu hậu và vương gia đều đã mong chờ từ lâu, con dâu thực sự rất uất ức.”
Nói xong nàng ta làm bộ phải quỳ xuống: “Cầu phụ hoàng cùng đức mẫu phi hay tìm lại công đạo cho con dâu.”
Một chiêu này rất khéo léo, vừa có thể tố cáo Vân Quán Ninh đã hãm hại mình, vừa có thể bình phục được cơn tức giận của Đức Phi.
Còn nói tầm quan trọng của đứa trẻ ở trong bụng của mình, mặc dù không nói rõ huyết thống của đứa trẻ trong bụng chính quy hơn Viên Bảo, nhưng lại khiến cho Mặc Tông Nhiên không thể nói lời nào.
Nam Cung Nguyệt này quả nhiên là thâm tàng bất lộ.
Vân Quán Ninh vẫn chưa phát giận.
Tạo ra! Nàng ta có thể.
Nàng ta đang nói ẩn ý, Viện Bảo không tôn quý bằng đứa trẻ trong bụng của nàng ta…
Xét về mặt huyết thống, dù sao Mặc Hồi Diên cũng là con trai trưởng của chính cung, con của hắn ta chắc chắn càng tôn quý hơn.
Nhưng Vân Quán Ninh lại bao che cho con.
Tại sao con của nàng lại kém hơn đứa trẻ trong bụng Nam Cung Nguyệt chứ?
Nam Cung Nguyệt cái loại trà xanh này, lại dám mắng cô ở trước mặt Viên Bảo, Vân Quán Ninh không nhịn được nữa rồi.
Nàng nổi giận đùng đùng tiến vào trong điện, đánh giá Nam Cung Nguyệt từ trên xuống dưới, trong giọng nói không hề che giấu khinh bỉ: “Đứa trẻ ở trong bụng của đại tẩu đúng là trân quý.”
“Đây là đang nói cho phụ hoàng và mẫu phi, trừ vương gia nhà các người thì mấy vị vương gia khác chẳng là cái thá gì hay sao?”
Nam Cung Nguyệt nghẹn một hơi.
Mặc Tông Nhiên và Đức Phi sửng sốt một hồi, vội vàng nhìn về phía cửa đại điện.
Không phải đã để cho Tô Bính Thiện ngăn cản Vân Quán Ninh rồi hay sao?
Vẻ mặt Tô Bính Thiện tràn đầy sầu khổ: “Hoàng thượng.”
“Thôi bỏ đi.”
Mặc Tông Nhiên khoát tay, không có trách cứ ông ta.
Khí thế của Vân Quán Ninh dồn
dập áp đảo, đánh đòn phủ đầu: “Không phải vừa rồi đại tẩu hôn mê bất tỉnh được đưa về Thiên Điện nghỉ ngơi hay sao?”
“Sao nhanh như vậy đã có thể tỉnh lại rồi, có thể thấy được vừa rồi là tẩu giả bộ hôn mê bất tỉnh, ý định lừa gạt phụ hoàng mẫu phi.”
“Lúc này lại tự biên tự diễn làm ra một vở tuồng như vậy, không phải là muốn mưu hại ta đấy chứ?”
Nghe thấy vậy Nam Cung Nguyệt càng không chống đỡ được nữa.
Nàng ta vốn tưởng rằng, ở trước mặt bao nhiêu người Vân Quán Ninh nhất định sẽ cố kỵ.
Lại không ngờ tới nàng lại như một người đàn bà chanh chua vậy, trực tiếp vạch mặt.
Thấy Nam Cung Nguyệt nghẹn lời, Mặc Hồi Diên kéo nàng ta vào trong ngực.
Hắn không dám nói chuyện với Vân Quán Ninh, chỉ có thể lướt qua nàng nhìn về phía Mặc Diệp nói: “Lão thất! Đây là nơi nào? Ngươi định mặc kệ không quản nàng dâu của mình hay sao?”
Mọi người lại dồn ánh mắt về phía Mặc Diệp.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng lên, đi từ sau bàn ra phía trước.
Mọi người vốn tưởng rằng, Mặc Diệp sẽ quở trách Vân Quán Ninh ở trước mặt của mọi người.
Ai ngờ hắn duỗi cánh tay ra, kéo Vân Quán Ninh ra phía sau bảo bộ chặt chẽ: “Lời nói vừa rồi của Ninh Nhi cũng là lời nói mà bổn vương muốn nói.”
“Đại ca có cái gì cứ nói trực tiếp với bổn vương là được.”
“Đại ca là nam nhi thân cao bảy thước, chắc sẽ không làm khó một nữ nhân gia đâu nhỉ.”
Mọi người: “…”
Kích thích!
Quá kích thích!
Hôm nay lại có thể nhìn thấy, Minh Vương ngày thường cao lãnh khó tiếp cận
trước mặt bao người bảo vệ cho vương phi nhà mình, còn ngang nhiên trở mặt với Sở Vương.
Ai nói Minh Vương không sủng thê chứ?
Rõ ràng là để Minh Vương Phi ở trong lòng bàn tay mà sủng đấy có biết không?
Mặc Diệp ra mặt, Mặc Hồi Diên cũng sửng sốt một lúc.