Vẻ mặt của hắn vui vẻ, căn bản không lo lắng nàng có thể chạy trốn hay không.
Vân Quán Ninh nuốt nước miếng: “Mặc Diệp, chàng có biết bây giờ chàng giống cái gì không?”
Mặc Diệp hăng hái nhìn chằm chằm vào nàng: “Hử?”
“Giống như một con sói già đang vẫy đuôi đấy.”
Vân Quán Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: “Có bản lĩnh thì chúng ta đấu tay đôi. Nếu chàng đánh thắng ta thì ta sẽ cho chàng ngủ! Lại để Như Ngọc và Như Mặc đóng cửa vây ta lại, như vậy thì sao được coi là anh hùng hảo hán chứ?”
Mặc Diệp buồn cười nhìn nàng: “Bổn vương sẽ không bao giờ động thú với nàng.”
Đương nhiên, năm năm trước đều là do hiểu lầm mà thôi.
Nếu không phải do nguyên thân Vân Quán Ninh liều mạng tìm đường chết thì hắn cũng sẽ không đến mức động thủ với nàng…
Mặc Diệp chống tay ngang bên tại Vân Quán Ninh, hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, tay trái nâng cằm nàng lên: “Ta và nàng vốn là phu thê, cùng giường chung gối còn cần bổn vương cầu xin nàng hay sao?”
“Chàng cũng chưa hề cầu xin ta mà.”
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, thân thể dán sát vào nhau, hơi thở ấm áp của hắn phả vào trên mặt của nàng.
Vân Quán Ninh cảm thấy mất tự nhiên: “Chàng tránh ra.”
“Muốn nói chuyện thì nói chuyện hẳn hoi, muốn đánh nhau thì chúng ta đánh một trận, chàng làm như thế này là có ý gì hả?”
Nàng giật giật thân thể ý định đẩy hắn ra.
Nhưng đột nhiên Mặc Diệp lại nói nhỏ một câu: “Đừng nhúc nhích.”
“Làm sao vậy?”
Vân Quản Ninh ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của hắn.
Hắn đỏ mặt!
Nhưng một giây sau, vẻ mặt của Vân Quán Ninh lập tức cứng đờ.
Nàng nhạy cảm cảm nhận được, thân thể của Mặc Diệp có sự thay đổi… Hai người áp sát vào nhau như vậy, nàng không muốn phát hiện cũng khó, bây giờ phải làm sao mới ổn đây?
Trong đầu nàng vang lên một tiếng “Oanh”, vội vàng đẩy hắn ra: “Phi! Lưu manh”
“Ở trước mặt nàng dâu của chính mình, phản ứng này của bổn vương được gọi là lưu manh sao?”
Bị nàng đẩy ra, Mặc Diệp cũng không để ý.
Chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Vân Quán Ninh lúc này thật đáng yêu, hắn vừa cười vừa nói: “Ninh Nhi, trong lòng bổn vương chỉ có một mình nàng, nên mới có thể có cảm giác như vậy với nàng”
“Nếu đổi lại là những nữ nhân khác…”
Không biết đây đã là lần thứ mấy nghe hắn bày tỏ nhưng Vân Quán Ninh vẫn có chút không quen.
Lúc trước vào đêm xuyên không kia, hắn thô bạo hung ác nham hiểm đã lưu lại bóng ma tâm lý trong mắt nàng, cho nên đến tận bây giờ trong lòng của nàng
vẫn còn sợ hãi đối với hắn.
“Mặc Diệp, ta ngược lại muốn hỏi chàng”
Vân Quán Ninh đi về phía bên cạnh bàn: “Nếu trong lòng của chàng không có ta thì sẽ không có cảm giác gì với ta sao?”
“Ù.”
Mặc Diệp đáp.
Vân Quán Ninh cười lạnh: “Vậy năm năm trước chàng đối với ta như thế nào? Không phải khi đó chàng hận ta muốn chết hay sao? Tại sao chàng còn đối với ta cứng rắn chứ?”
“Còn có thể làm ta nữa.”
Từ trước đến nay nàng nói chuyện đều rất thẳng thắn.
Nhưng khi Mặc Diệp nghe được những lời này thì cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nữ nhân này, đúng là cái gì cũng dám nói mà.
“Hạn chết nàng, lúc đó chẳng phải cũng là một loại cảm giác hay sao?”
Mặc Diệp buồn bực nói.
Vân Quán Ninh: “… Quả nhiên chàng còn đui mù hơn cả ta, chàng là đại gia của ta.”
Nàng giơ ngón cái với hắn, thuận tiện lườm hắn một cái.
“Bổn vương là phu quân của nàng.”
Mặc Diệp vô tâm nói nhảm với nàng, cũng không biết nàng là đang cố ý nói sang chuyện khác. Hắn cười tà, thò tay ra vớc bổng nàng lên: “Ninh Nhi, ngày tốt cảnh đẹp, không thể bỏ…”
Lời còn chưa nói xong, Vân Quán Ninh thừa cơ nắm lấy cây chổi lông gà ở trên bàn.
Nàng giơ chổi lông gà lên đánh lên trên người Mặc Diệp: “Cầu nam nhân”
“Ngày bình thường cũng không thèm nhấc con mắt lên mà nhìn thẳng vào ta, lúc này ngược lại lại nhớ rõ ta là nữ nhân. Biết rõ chàng là phu quân của ta rồi hả? Chàng nghĩ cũng thật đẹp.”
Vừa đánh vừa mắng.
Mặc Diệp muốn trở tay, lại sợ ra tay quá nặng sẽ làm nàng bị thương.
Muốn cướp lấy cây chổi lông gà, nhưng nữ nhân này lại linh hoạt như một con châu chấu chân dài, không ngừng nhảy tới nhảy lui ở trước mặt của hắn.