Chương 806
Sắc mặt Thẩm Hi Nguyệt lập tức khó coi.
Làm sao có chuyện đó!
Nàng tự nhận là đã giấu Tuyết Nhi vô cùng bí mật, hơn nữa còn không có bất kỳ mùi gì bay ra.
Triệu Khương Lan lại có thể biết chỗ chôn xác Tuyết Nhi.
Thẩm Hi Nguyệt đương nhiên không biết Triệu Khương Lan có thể triệu hoán chim muông, lúc nãy nàng đã dùng linh lực hỏi dò chim nhỏ trên cành cây, có biết tung tích của con mèo hay không.
Khi nghe đến chim nhỏ nói, Tuyết Nhi giống như chết rồi, lúc đó đã bị vùi vào trong đất, hô hấp của Triệu Khương Lan suýt chút nữa không thở nổi.
Nếu như Tuyết Nhi chết rồi, Mộ Dung Bắc Uyên làm sao bây giờ, nàng căn bản không dám nghĩ tới.
Triệu Khương Lan đào rất, bởi vì dùng tay không đi đào.
Bùn đất bám đầy đầu ngón tay và két vào móng tay nàng, làn da trắng nõn đều bị rách ra.
Nhưng Triệu Khương Lan không hề hay biết, nàng duy trì tư thế đó hồi lâu, vẫn tiếp tục đào, vẫn cứ đào đất chỗ này thành một cái hố sâu.
Sâu xuống chút nữa, ngón tay của nàng dừng lại, bất động.
Bên dưới một lớp đất mỏng manh còn lại, một cái chân nhỏ màu trắng như tuyết nhô lên.
Vốn dĩ là bàn chân mèo nhỏ mềm mại bây giờ cứng ngắc nằm bên dưới, không còn sức sống hàng ngày.
Nước mắt của Triệu Khương Lan không ngừng rớt xuống.
Bi thương như con sóng dời sông lấp biển, cuồn cuộn gào thét về phía nàng, giống như nuốt chứng lấy nàng.
Nàng căn bản không cảm giác được tâm tình của mình lúc này, chỉ là nước mắt điên cuồng rơi xuống, không sao ngừng lại được.
“Tuyết Nhi, ngươi làm sao, ngươi tỉnh lại đi”
Triệu Khương Lan cẩn thận từng li từng tí một ôm Tuyết Nhi đi ra.
Nhưng mà con vật nhỏ trong lòng nàng cũng không còn mềm mại đáng yêu như trước nữa.
Nàng há hốc mồm nhìn chằm chằm con mèo đang nằm trong ngực, đã sớm không còn hơi thở.
Triệu Khương Lan không cần kiểm tra cũng biết,
Đầu tiên nàng nghẹn ngào khắc chế không phát ra âm thanh nức nở, lúc sau bi thương quá đỗi cũng phải kêu rên lên.
Đau lòng và hoảng loạn. Đan xen vào nhau, tràn ngập trong lòng nàng.
Trong sân, Hoán Vân nhìn thấy cảnh này còn giấu đầu lòi đuôi thét lên.
“A, xảy ra chuyện gì, Tuyết Nhi lại chết rồi, là ai làm!”
Triệu Khương Lan như là bị tiếng thét chói tai của nàng làm cho kích thích, nàng đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Hoán Vân và Thẩm Hi Nguyệt.
Ai làm?
Các nàng vẫn còn có mặt mũi hỏi ai làm ra!
Hai người này là thứ lòng dạ độc ác, một sinh mệnh đáng yêu khỏe khoắn như thế, các nàng muốn giết thì giết, quả thật phát điên rồi, táng tận lương tâm!
Vốn dĩ Triệu Khương Lan sở dĩ không mang Tuyết Nhi tới bên cạnh mình, là bởi vì các nàng vẫn phải cho Tuyết Nhi uống thuốc.
Không còn cách nào, vì để cho độc tình ổn định lâu dài, nàng không dám mang Tuyết Nhi đi.
Trước đây nàng cho rằng, Thẩm Hi Nguyệt ác độc, dù sao cũng có mức độ.
Tuyết Nhi là mèo mà nàng ta nuôi từ nhỏ, nàng ta cũng sẽ không hại nó đi.
Nhưng bây giờ, nàng ta quả thật vẫn ra tay được!
Dáng vẻ diễn trò giả vờ giả vịt của Hoán Vân ở trong mắt Triệu Khương Lan vô cùng chướng mắt.
Cùng với sự thờ ơ lạnh nhạt của Thẩm Hi Nguyệt, Triệu Khương Lan tức giận đến mức ruột gan cũng rung lên.