Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 812


trước sau

Chương 812

 

Lúc này nàng mới biết thế nào gọi là tự bê đá đập chân mình.

 

Trước kia bọn họ hại chết Tuyết Nhi là bởi vì muốn làm cho Mộ Dung Bắc Uyên sống không bằng chết, nhưng mà suýt chút nữa lại quên, Chiêu Vũ đế còn chưa biết những chuyện này.

 

Một khi trong cung biết rồi, hành động của Mộ Dung Bắc Quý hoàng thất sao có thể chịu đựng được.

 

Đến lúc đó, hắn có thể bị hành hạ hay chịu khổ hay không.

 

Chỉ suy nghĩ một chút, Thẩm Hi Nguyệt đã có chút không chịu được.

 

Từ khi Mộ Dung Bắc Quý sinh ra đến bây giờ, ngày nào mà không được ăn đồ ăn ngon từ trong cung.

 

E là chuyện của nhà họ Liên đối với hắn, đã là tổn thất nặng nề nhất trong cuộc đời hắn.

 

Nếu như thật sự bị nhốt lại tra tấn ép hỏi, thậm chí là bị đầy đi ban cho cái chết…

 

Thẩm Hi Nguyệt nghĩ tới đây, tâm loạn như ma.

 

Mộ Dung Bắc Uyên hài lòng nhìn dáng vẻ hoảng loạn của nàng ta, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng trào phúng.

 

Hắn rất căm ghét nữ nhân này, nhưng nàng dù sao cũng đã từng mang danh hiệu Trắc phi Thần vương phủ.

 

Hiện tại Thẩm Hi Nguyệt lại vì đệ đệ của hắn mà khẩn trương đến bộ dạng này, thật khiến cho người ta một lời khó nói hết.

 

“Nhớ kỹ hứa hẹn ngày hôm nay của ngươi, câu nói như thế này bản vương sẽ không lãng phí thời gian nhắc lại cho ngươi lần thứ hai, sau này chỉ cần ngươi có ý định nào khác trong đầu, thì đừng trách bản vương khai đao với lão Ngũ”

 

Nói xong, hắn không thèm nhìn Thẩm Hi Nguyệt một chút, nhanh chân rời đi.

 

Ở trong phòng, Thẩm Hi Nguyệt vô lực ngồi thụp xuống đất, đau

khổ che mặt, khóc mãi không thôi.

 

Trở lại Tịch Chiếu Các, Mộ Dung Bắc Uyên chăm chú Triệu Khương Lan vẫn còn ngủ, cúi người hôn lên trán nàng một cái.

 

Hắn nắm chặt tay Triệu Khương Lan, đặt lên môi mình, đau lòng đến nỗi nói không ra lời.

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, Triệu Khương Lan giống như cuối cùng đã ngủ đủ rồi, mới miễn cưỡng mở mắt ra.

 

Nàng liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên ngồi bên cạnh mình.

 

Triệu Khương Lan đưa tay ra sờ mặt hắn: “Còn đau không?”

 

Mũi Mộ Dung Bắc Uyên chua xót, mặc dù sự đau đớn khắp.

 

người vẫn còn, cũng chỉ lắc đầu.

 

“Không đau, nàng thì sao, nàng còn khó chịu không?”

 

“Không khó chịu.”

 

Hai người nói xong cũng đều không tin tưởng lời nói dối của nhau, yên lặng nhìn đối phương.

 

Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận từng li từng tí một mà đỡ nàng lên: “Bảo nhà bếp làm chút đồ ăn và cháo loãng thanh đạm tới đây, nàng ăn nhiều một chút, nếu không sẽ không có hơi sức”

 

Nàng còn đang hỏi: “Nhưng mà bên phía Thẩm Hi Nguyệt…”

 

“Không cần phải để ý đến nàng ta.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên không muốn để Triệu Khương Lan vì nữ nhân đó mà hao tổn tinh thần: “Nàng yên tâm, ta đã cảnh cáo nàng ta, nếu còn dám gây chuyện sẽ khiến phụ hoàng hỏi tội lão Ngũ, nàng ta đại khái bị dọa sợ, đã đồng ý thành thật một chút.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện