Chương 817
Những người đó quả nhiên bị đánh lừa bởi âm thanh và dấu chân ngựa, vẫn đang trên đường đuổi theo.
Vào lúc này, La Kiều Oanh ngoảnh mặt lên, lại cảm thấy trên trán có vài giọt nước rơi trúng.
“Tiêu rồi, trời mưa rồi” Nàng hít hít mũi, có chút muốn khóc.
Càng sợ điều gì đó thì điều đó càng dễ xảy ra, nàng sao lại xui xẻo như vậy chứ.
Binh lính ở phía sau không biết đến khi nào sẽ phát hiện ra bọn họ không ở trên ngựa.
Sức lực của Mộ Dung Bắc Tô cũng dần dần tiêu hao, hắn là một tiểu điện hạ sống trong cẩm y ngọc thực, chăn êm nệm ấm, làm sao có thể chịu đựng được cực khổ như vậy.
Sau khi La Kiều Oanh leo lên lưng hắn, y phục của hai người đều đã ướt đẫm từ lâu rồi.
Nàng có thể cảm nhận được hô hấp của Mộ Dung Bắc Tô đã càng lúc càng nặng nề, tất nhiên là không còn bao nhiêu sức lực nữa.
“Huynh mau để ta xuống đi, đỡ ta đi là được rồi”
“Không được” Mộ Dung Bắc Tô dừng lại, điều chỉnh lại tư thế cõng La Kiều Oanh.
“Kêu huynh đừng theo ta qua đây mà huynh lại nhất quyết không nghe, bây giờ thì tốt rồi, chịu cực khổ như vậy, ta cho huynh hối hận chết luôn”
Mộ Dung Bắc Tô dừng chân lại, thái độ kiên định nói: “Không có, ta không hối hận.”
“Nói dối”
“Ta không nói dối”
Cánh tay của Mộ Dung Bắc Tô bởi vì dùng sức quá lâu nên đã bắt đầu sắp tê mỏi.
Mộ Dung Bắc Tô không còn cách nào khác, chỉ đành trước tiên dựa và một cái cây, để La Kiều Oanh tựa lên thân cây nghỉ ngơi một lát.
Nàng muốn bước xuống hắn lại không cho: “Muội đừng động đậy, nếu xuống dưới sẽ đụng đến vết thương.”
Thấy nàng lo lắng, Mộ Dung Bắc Tô thở dài một hơi: “Lúc nấy là ta chưa điều chỉnh tốt tư thế, chỉ cần dựa vào đây nghỉ ngơi một chút là được rồi”
Nói xong, hắn lại đứng thẳng người, tiếp tục cõng nàng đi một cách ổn định.
Nước mưa chảy xuống từ đôi chân nhỏ của La Kiều Oanh, vết thương của nàng cũng không có cách nào cầm máu lại được.
Không biết là bởi vì đau hay là bởi vì sợ hãi, căm của nàng đặt trên bờ vai của hắn, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Có điều nước
Hai người tiếp tục vừa đi vừa dừng nghỉ ngơi, phút chốc đã đi được hai giờ.
Không dễ dàng gì mới nhìn thấy vài căn nhà ở trước mắt, Mộ Dung Bắc Tô nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Hắn thực sự không còn sức lực nữa rồi, hai cánh tay quả thực sắp tê cứng rồi.
Nhưng hắn không dám buông ra, bởi vì một khi buông ra, La Kiều Oanh sẽ bị ngã xuống.
Hắn sẽ rất đau lòng.
Đi đến một căn nhà nhỏ, Mộ Dung Bắc Tô gõ cửa.
Qua một lúc lâu sau, có một bà lão vừa mở cửa vừa ngáp dài ngáp ngắn.
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của hai người thì liền sửng sốt: “Các người, các người là ai2”
“Xin chào bà lão, chúng ta là đôi phu thê đang đi qua đường này. Bởi vì trên đường không cẩn thận đã lạc mất ngựa, chỉ có thể đi bộ đến đây, chân của nương tử ta vì bị ngã nên đã bị thương, có thể ngủ nhờ chỗ của bà một đêm không, trời sáng chúng ta sế lập tức đi”
Đối phương không mấy vui vẻ, bọn họ trông có vẻ bẩn thỉu, thân phận lại không rõ ràng.
La Kiều Oanh vội vàng lấy từ trong túi ra một thỏi vàng.
“Cái này cho bà, có được không?”
Bà lão cần thỏi vàng trên tay nhìn một hồi lâu mới mặt mày rạng rỡ tươi cười nói: “Ai da, được, được, mau đi vào trong, có điều chỉ còn một chiếc giường nhỏ, cực khổ hai người phải chen chút rồi”
“Làm phiền bà rồi”
Bà lão lại đi đêm đến một chậu nước nóng: “Chỉ còn lại một chút nước nóng ở đây, phu thê hai người cùng nhau lau người một chút đi”
Mộ Dung Bắc Tô từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa từng để trên người dơ bẩn như vậy, mặc dù hắn đang vô cùng không thoải mái nhưng vẫn đưa chiếc khăn đã vắt nước nóng cho nàng.