Sáng nay trong cung, Vân Chấn Tung đã trúng một chiều.
Cho nên biết rõ Vân Quận Ninh không chỉ mỗi nói rồi thôi, nàng nói muốn đánh, sợ là mỗi người trong phủ cũng không thể trốn thoát.
Kể cả ông ta.
Nhưng Vân Đinh Lan lại không vui, lúc này nhíu mày nói: “Minh Vương Phi đây là đạo lý gì vậy? Phụ thân của muội là được hoàng thượng phong làm Ứng Quốc Công, cũng là phụ thân của tỷ, trưởng bối, sao có thể nói đánh là đánh.”
Muốn đánh nàng ta?
Không có cửa đâu?
Khóe mắt nàng ta liếc nhìn Lục Dữu ở phía cửa, ra hiệu cho nàng ta nhanh chóng đi đến Doanh Vương Phủ, để Mặc Hồi Phong đến làm chỗ dựa cho nàng ta.
Cảnh tượng này tất nhiên không thể thoát khỏi hai mắt của Vân Quán Ninh.
“Nhị muội, để ta nhắc nhở muội một câu.”
Nàng cười như không cười nhìn nàng ta: “Mấy ngày trước Doanh Vương đã bị phụ hoàng phái đi biên cương rồi.
Doanh Vương Phủ hôm nay là do Tần Tự Tuyết làm chủ đấy.”
“Lúc này muội đưa đến cửa không phải là tự tìm đường chết sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đinh Lan tái mét.
Đúng rồi!
Tại sao nàng ta lại quên được, trước đó Mặc Hồi Phong đã rời kinh rồi.
Trước khi đi, hắn ta còn cố ý dặn dò nàng ta ở kinh thành phải làm việc cẩn thận, đừng liều lĩnh đi chọc vào Vân Quán Ninh hoặc Tần Tự Tuyết, để tránh không có người che chở cho nàng ta.
Sao hôm nay nàng ta lại có thể quên không còn một mảnh thế này?
Thấy nàng ta tiếp tục vặn bánh chéo trong tay...!à không, là khăn gấm.
Lúc này Vân Quán Ninh mới hài lòng mỉm cười: “Ứng Quốc Công được hoàng thượng sắc phong không phải là giả.”
“Nhưng bổn vương phi cũng được vương gia nhà ta dùng hiệu lớn tám người khiêng vào Minh Vương Phủ đấy! Là con dâu của phụ hoàng đấy! Hôm nay ta đến Phủ Ứng Quốc Công, tất nhiên là đã được phụ hoàng gật đầu đồng ý rồi.”
Nàng liếc nhìn một cái: “Bổn vương phi nói đánh chính là phụ hoàng để cho đánh.”
“Muội muốn chống lại mệnh lệnh của hoàng thượng sao?”
Chỉ một câu đã dọa cho Vân Chấn Tung hồn phi phách tán rồi.
Ông ta vội vàng tiến lên bảo vệ Vân Đinh Lan ở sau lưng, cười mỉa với Vân Quán Ninh nói: “Minh Vương Phi, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ.
Đinh Đinh là con gái của ta, ta sẽ không để nàng bị người ta hại chết không công vậy đâu.”
“Hôm nay Minh Vương Phi cũng đã vất vả rồi, hay là trước tiên ngồi xuống uống chén trà đã?”
Nếu là lúc trước, Vân Đinh Lan còn dám nói, Vân Quán Ninh không được Mặc Diệp sủng ái, thậm chí còn bị cấm túc.
Làm sao dám ở trước mặt nàng ta dựa vào thân phận Minh Vương Phi để diễu võ dương oai?
Nhưng hôm nay nàng ta lại không đủ can đảm.
Bởi vì đã tận mắt nhìn thấy Mặc Diệp sủng ải nàng có thừa.
Vân Chấn Tung cũng biết chẳng những Mặc Diệp che chở cho nàng mà đến cả Mặc Tông Nhiên cũng che chở cho nha đầu thối này...!sáng nay trong cung, ông ta lại một lần nữa nhận ra sự thật này.
Cho nên ông ta nào dám đụng vào Vân Quán Ninh.
“Ta không uống trà nữa”
Vân Quán Ninh cười khẽ: “Ta sợ trà của Phú Quốc Công có độc.”
Một câu nói của nàng đã làm cho Vân Chấn Tung vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Trước khi đến Phú Quốc Công bổn vương phi đã cho người điều tra rõ việc này.
Tối hôm qua lúc Đinh Đinh rời khỏi Minh Vương Phủ vẫn còn rất tốt đấy, đến đêm đột nhiên lại bị trúng độc.”
Nàng dừng lại một chút, khóe mắt đảo qua mặt từng người một trong phòng.
Đột nhiên, ánh mắt nàng trở lên lạnh lẽo: “Tại sao còn không kéo ông ta ra ngoài?”
Nàng nhìn thấy Trần quản gia còn đang co rúm lại ở sau lưng Vân Đinh Lan, cố gắng cúi thấp đầu để làm giảm bớt cảm giác tồn tại của ông ta, không dám để cho nàng nhìn thấy.
Mà Châu Nhi đã sớm đi ra ngoài.
Vì vậy ngự lâm quân tiến lên kéo lão Trần ra ngoài không hề do dự.
Bên ngoài rất nhanh đã truyền đến tiếng roi đánh liên tục, cùng với tiếng kêu khóc thảm thiết của lão