Chương 930
“Mộ Dung Bắc Hiền, người vốn là kẻ không có lương tâm! Ngươi luôn nói rằng ta đối với người không đủ tốt, nhưng là chưa bao giờ gạt đi chuyện mẫu thân mình chết sớm ở trong lòng, người có khi nào thực sự coi ta như mẹ của người không? Đừng bắt người khác phải thật lòng thật dạ quan tâm đến người dù rằng ngươi vốn chả để bụng đến người ta, trong hoàng cung này, ngươi đối với phụ hoàng người cũng vậy, ngươi cứ nói hoàng thượng không coi trọng ngươi, không thành tâm để đối xử với ngươi. Vậy người đã bao giờ đặt lòng hiếu thảo của ngươi lên phụ hoàng của người chưa? Ngươi đã bao giờ quan tâm đến thân thể hay những chuyện làm ông ấy bận lòng chưa? Phản hồi duy nhất của người với chúng ta với tư cách là người làm cha làm mẹ chính là ngươi suýt giết chết đệ đệ của mình và làm đảo lộn cả đất nước!”
Mộ Dung Bắc Hiền bị lời nói của bà ta làm cho tâm can như bị lửa thiêu đốt.
Hắn lấy tay ôm ngực, cúi xuống quỳ gối xuống, những giọt nước mắt tuôn rơi không kìm được.
Những lời nói của Lạc quý phi, giống như một con dao găm không thương tiếc, xuyên qua nội tâm giả tạo của hắn. Khiến cho hắn phải đối mặt với con người thật của mình.
Một con người cực kỳ ích kỉ, cực kỳ tham lam và bên trong cực kỳ máu lạnh.
Mộ Dung Bắc Hiền vốn tự tung tự tác, vào giờ khắc này, cuối cùng cũng cảm nhận được sự hối hận mãnh liệt từ bên trong trái tim mình.
“Xin lỗi mẫu phi, thật lòng xin lỗi”
Lạc quý phi bị hắn một tiếng mẫu phi kêu đến lập tức che miệng, khóc đến mức kiệt sức.
Bà ta chắc chắn rất căm ghét đứa con trai này.
Khi bà ta biết được thứ trời kêu đất oán này cư nhiên có mưu đồ giết chết Mộ Dung Bắc Diễn, chỉ vì củng cố địa vị của mình, bà ta nhiều lần nghĩ tới việc chém hắn thành trăm nghìn mảnh.
Nhưng đến bước này, trơ mắt nhìn hắn phạm tội lớn như vậy.
Lại sắp trơ mắt nhìn hắn đi xa ngàn sơn vạn thủy, chịu đựng ác quả không thể đoán trước, bà ta lại mềm lòng.
Đây dù sao cũng là con trai bà ta.
Chính là đứa con bà ôm trong lòng nhìn nó lớn lên, đút từng miếng gạo từng miếng cơm cho nó
Ngay cả khi không phải là bào thai do bà ta sinh ra, nhưng cuộc sống của hắn vốn đã in sâu trong cuộc đời bà ta.
Nếu hắn trở thành một nhân tài, đó sẽ là cũng sẽ là điều làm bà ta hãnh diện.
Nếu hắn rơi xuống, sẽ là một cái sẹo không thể xoá nhoà được trong lòng bà.
“Mộ Dung Bắc Hiền, bổn cung của ta hận người đến chết, thực sự căm ghét ngươi. Nếu ta biết rằng con sẽ trở nên như ngày hôm nay, cung điện của ta sẽ không bao giờ nhận con, ta sẽ không bao giờ ôm con, và yêu con nhiều đến nỗi làm cho ta quá đau khổ như bây giờ.
Mộ Dung Bắc Hiền nghe tiếng khóc đau buồn của bà ấy, cảm thấy mỗi tiếng đều đang đánh thật đau vào trong lòng của mình.
Hắn đập đầu vài cái trước mặt Lạc quý phi ” Con xin lỗi, quý phi, con xin lỗi, con đã biết rằng mình đã sai rồi, con xin lỗi trước sự chăm sóc và nuôi dưỡng của người đã dành cho con trong những năm qua, con xin lỗi vì tất cả! ”
Lạc quý phi chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng đưa tay chạm vào đầu hắn.
“Một khi đã đi, cả đời này sẽ không thể quay lại kinh thành. Dù chưa từng đến Nhữ Kim Thành lần nào nhưng ta cũng đã nghe không ít những lời đồn đại khủng khiếp. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải gặp ác mộng rồi. Hiền Nhi, Hiền Nhi à, ngươi muốn lấy mạng của mẹ ngươi à.”
Mộ Dung Bắc Hiền không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
“Túi đồ này là do mẫu hậu chuẩn bị vào đêm qua. Ta nghe nói con không được tự do ở đó, con chỉ có thể làm một người dân thường mà thôi. Ngoài quần áo của các mùa khác nhau, ta đã chuẩn bị rất nhiều đồng xu bạc với số tiền khác nhau để giúp con bớt phải chịu những đau khổ hơn. Từ nhỏ con vốn rất thông minh nên nhất định sẽ biết mình phải làm gì.
Mộ Dung Bắc Hiền giữ túi đồ này thật chặt,sau đó ôm chặt gói hàng, oà khóc.