Chương 956
Lúc này Triệu Khương Lan mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị dẫn nàng ta xuống lầu.
Ai biết lúc đi ngang qua một thị vệ, Thẩm Hi Nguyệt bỗng nhiên vươn tay ra Nàng ta rút ra thanh kiếm của thị vệ kia.
Mọi người đều choáng váng Ngay cả Mộ Dung Bắc Quý cũng ngồi không yên, lập tức đứng lên, luống cuống nhìn nàng ta.
“Nàng, làm thế nào nàng lại Trong mắt Thẩm Hi Nguyệt đây nước, nàng ta nhìn xung quanh, sau đó vươn tay ra đặt kiếm lên cổ mình.
Triệu Khương Lan sợ tới mức che miệng lại: “Thẩm Hi Nguyệt! Thẩm Hi Nguyệt ngươi phát điên cái gì, mau bỏ thanh kiếm kia xuống, ngươi đừng làm loạn” Mộ Dung Bắc Quý cũng không dám tin nhìn nàng ta, giờ khắc này, đầu óc hắn cũng trống rỗng.
Hình như có suy nghĩ gì đó từ trong đầu hắn xẹt qua, trong nháy mắt, hắn lập tức hiểu được ý đồ của Thẩm Hi Nguyệt.
Có phải nàng ta cho rằng sát thủ bên ngoài đều do hắn phái đi không.
Nàng ta ấy nghĩ hắn sẽ giết nàng ấy sao.
Ngón tay Mộ Dung Bắc Quý gắt gao nắm chặt mép bàn, hắn mở miệng, nhưng cũng không nói ra được điều gì.
Đáy mắt Thẩm Hi Nguyệt đỏ bừng, trong tiếng kinh hô của Triệu Khương Lan, nàng ta thậm chí nhếch khóe miệng.
“Thần vương phi, xin lỗi, ta không muốn trở về phủ Thần Vương nữa, ta mệt mỏi rồi” Triệu Khương Lan chậm rãi đến gần một chút: “Ngươi bình tính một chút, đừng xúc động. Nếu như ngươi thật sự không muốn trở về, ta sẽ tìm xung quanh vương phủ cho ngươi một nhà riêng biệt để ngươi ở, sau đó tìm hai nha hoàn lanh lợi chăm sóc cho ngươi. Có chuyện gì cũng nên thương lượng, ngươi cứ bỏ kiếm xuống đi!”
Thẩm Hi Nguyệt lắc đầu: “Không, bất cứ nơi nào ta cũng không muốn đi. Chuyện của Thần Vương, ta thật xin lỗi, xin lỗi, ta đối với hắn, đối với các ngươi đều đã làm những chuyện rất quá đáng, nhưng ta không hối hận. Tất cả mọi thứ là do ta làm, không hề liên quan đến bất kì người nào khác”
“Đừng nói nữa, nếu ngươi đã nói như vậy rồi thì phải sống thật tốt, ngươi muốn bất cứ điều gì ta cũng có thể cung cấp cho ngươi! Cho dù ngươi muốn làm vương phi này ta cũng cho ngươi có được không!
Thẩm Hi Nguyệt, coi như ta cầu xin ngươi, ta cầu ngươi được không, gần đây thân thể hắn cũng không tốt lắm, lần trước
Nước mắt của nàng ta trượt xuống, nhưng dù có thế nào thì nàng ta cũng không chịu buông thanh kiếm xuống.
Triệu Khương Lan hướng về phía Mộ Dung Bắc Quý hô lên: “Ngươi hãy nói một câu đi, Mộ Dung Bắc Quý còn là đàn ông sao! Tại sao nàng ta lại trở thành một người như vậy, người khác không biết, sao ngươi cũng có thể làm như không biết vậy chứ. Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn ép chết nàng ta sao, ngươi thật sự cho rằng ai cũng muốn cướp vị trí thái tử này sao!”
Mộ Dung Bắc Quý mím môi, sắc mặt đã khó nhìn vô cùng.
Thẩm Hi Nguyệt lại nở ra một nụ cười: “Rất lâu trước đó, ta đã thích một người, ta hèn mọn như bụi bặm, người mà ta thích lại rực rỡ như một ngôi sao. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ta có thể có quan hệ với người đó, nhưng ta lại không nghĩ rằng bản thân mình đã đủ may mắn để đi cùng hắn trên một con đường” Mộ Dung Bắc Quý chậm rãi nhắm mắt lại.
“Đến thời điểm này ngày hôm nay, ta đã không hối tiếc và sẽ không đổ lỗi cho bất cứ ai. Nếu ông trời có cho ta một cơ hội để lựa chọn, ta nghĩ rằng tất cả cũng sẽ không thay đổi. Nhưng nếu lại có kiếp sau, ta hy vọng người ta thích có thể làm người bình thường, không phải đứng ở địa vị cao như thế”
“Hi Nguyệt!”
Hắn thì thầm tên nàng ấy.
Thẩm Hi Nguyệt không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn hắn.
Sau đó cắn răng, nàng ta mạnh mẽ cứa cổ của mình.
“Không, không!”
Triệu Khương Lan nhào tới, nhưng cũng không kịp ngăn cản động tác của nàng ấy.
Một tiếng xoẹt qua, kiếm trong tay Thẩm Hi Nguyệt dính đầy vết máu đỏ.