Chương 972
“Ta không muốn quên nàng. Khương Lan, cứ để ta ở bên nàng như vậy đi”
Nàng nhanh chóng từ chối: “Không! Chúng ta không cần phải thương lượng về vấn đề này: “Vậy vu y đâu, Giang Dương nói đi, đột nhiên nhắc tới vu y, chuyện này là sao?”
Giang Dương đành phải nói: “Vị Trùng Vương kia nói, Vong Độc tình cần thêm máu của vu y mới có thể trị độc tình, nếu không sau này còn có khả năng tái phát. Thuộc hạ cũng không biết vì sao, vị hoàng đế Vinh Dương kia dường như đặt biệt quen thuộc đối với Vương phi, hẳn một mực nói ra thân phận vương phi là vụ y, còn nói, muốn mời nàng vào cung ở, để thay ngài chữa bệnh”
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên trầm xuống: “Hản đừng mơ tưởng! Cái thứ tâm địa xấu xa kia”
‘Vẻ mặt Giang Dương giật mình: “Tâm địa xấu xa… Chẳng lẽ vị bệ hạ kia có tâm tư khác đối với Vương phi sao?”
Triệu Khương Lan vội vàng cắt ngang: “Không có, không có. Tóm lại thân phận hiện tại của ta là Thần vương phi của Thịnh Khang, Lý Mặc có thể làm như thế nào được, ta không tin hắn dám làm loạn. Tiến cung thì sao, trước tiên cứ chữa trị độc tình của Vương gia mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác chờ sau đó rồi hãy tính”
“Nếu hắn ta lấy quyền lực của một nhà vua để ép nàng quay trở về bên hẳn, nàng có thể đồng ý với hẳn ta không?”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên sáng quắc nhìn chäm chẳm nàng, Triệu Khương Lan bất đắc dĩ đỡ trán: “Tại sao đột nhiên chàng lại nghĩ ra loại giả thuyết này”
“Dù sao nàng cũng đã đoán ra khả năng này sớm hơn ta, nhưng nàng vẫn ở đây.”
Triệu Khương Lan phát hiện tâm tình Mộ Dung Bắc Uyên đang mất mát, nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng dỗ dành.
“Như thiếp đã nói, cuộc sống của chàng là quan trọng nhất, và tất cả các quyết định của thiếp sẽ được thực hiện dựa trên sự sinh tôn của chàng. Lùi lại một ngàn bước mà nói, cho dù Lý Mặc thật sự đưa ra yêu cầu này thì như thế nào, chỉ cần chàng được chữa khỏi bệnh, thiếp cũng sẽ quay người đi mà không thực hiện lời hứa đó. Dù sao hẳn ta cũng không phải là người đàn ông tốt đẹp gì, lại còn muốn người khác nghe theo sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên vốn bị bệnh, so với người bình thường thì nhìn yếu ớt một chút.
Hắn nhìn nàng một cách uất ức: “Không, ta không muốn”
“Thiếp chỉ tuỳ ý nhản tới thôi. Hơn nữa, hẳn có muốn nhắc tới chuyện gì, thì việc có ý đồ không chính đáng với Vương phi của nước khác cũng khiến thiên hạ lên tiếng, chẳng lẽ hän ta còn không biết xấu hổ đến trình độ đó sao.”
“Hản ta đúng là loại người không biết xấu hổ!”
Mộ Dung
Triệu Khương Lan bị bộ dáng của hắn chọc nàng cười, nhưng cũng cảm thấy hơi chua xót.
“Thiếp biết, thiếp cũng đã hứa với chàng, không bao giờ rời khỏi chàng, thiếp sẽ không hối hận”
Giang Dương đã bị tình huống trước mắt làm cho ngất xỉu Hắn ta thì thầm: “Vương phi, hoàng đế kia đã cho thuộc hạ đưa thư đến Thịnh Khang, muốn ngài đến Vinh Dương.
Nhưng ngài đã có mặt ở chỗ này, chúng ta sẽ đợi thêm một thời gian nữa tiến cung, hay là mau chóng tiến cung luôn?”
Triệu Khương Lan trầm ngâm vài giây: “Hãy mau đi luôn, cứ nói là ta đã đi theo đến đây. Ta không muốn trì hoãn việc chữa trị bệnh tình của Vương gia, uống rượu làm tổn thương cơ thể rất nhiều, mỗi ngày chàng uống say cũng không phải là biện pháp.”
Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy tay nàng càng chặt hơn một chút, như thế nào cũng không chịu buông lỏng.
“Nếu không có máu của nàng, ta không thể giải độc sao?”
Giang Dương nói: “Có thể là giải được, chỉ là sau này còn có khả năng tái phát, cho nên thuộc hạ cho rằng, chúng ta nên lấy máu để nuôi Vong Độc tình, như thế cũng ổn thoả”
Mộ Dung Bắc Uyên tức giận nhìn nàng: “Tái phát thì cứ tái phát, đến lúc đó độc đã giải được hơn một nửa, cho dù tái phát cũng không lấy được mạng sống của ta. Cùng lắm thì ta nhịn một chút là được, nàng không cần vào cung, ta thật sự không muốn các nàng gặp lại nhau, càng không thể cho hắn cơ hội uy hiếp nàng”
Nàng chạm vào lưng hẳn: “Chàng hãy suy nghĩ tích cực hơn một chút, đừng nói chuyện trẻ con. Nếu như một ngày độc tình không được trừ, thì cũng không khác nào kim đâm vào lòng thiếp. Chẳng lẽ, sau này chàng vẫn muốn thiếp phải lo lắng cho chàng, không có ngày nào yên tâm hay không?
Mộ Dung Bắc Uyên, trước đây thiếp không hề có lỗi với hắn 1a, là Lý Mặc nợ thiếp. Hản ta dựa vào cái gì nằm bắt lựa chọn của thiếp chứ, nếu thiếp không chịu, hẳn cũng không dám ép buộc”
“Chàng hãy tin tưởng thiếp, sau khi chúng ta an toàn, chàng sẽ tốt hơn.”
Trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên nổi lên một tâng sương mù: “Thế nhưng ta sẽ quên nàng”