Hắn ta mở cửa phòng, đạp vào mông Như Ngọc, đá hắn ta vào trong phòng.
Sau đó, ném y phục và đồ dùng của Diệp Mặc trong ngực vào trong.
Lại giành lấy y phục của Vân Quán Ninh trong ngực Như Yên, ném cho Như Ngọc, nhanh tay nhanh mắt đóng cửa lại, rồi kéo Như Yên chuồn mất.
“Như Mặc, ngươi đúng là bỉ ổi”
Như Yên giơ ngón tay cái với hắn ta, hai người họ đã nhanh chân bỏ chạy rất xa rồi.
Như Ngọc bị đạp vào trong phòng, y phục và đồ dùng của hai người bị ném xuống đầy người hắn ta.
Hắn ta nhặt y phục và đồ dùng rồi ôm trong ngực, cười gượng rồi lùi về sau mấy bước: “Chủ tử, vương phi, hai người nghe thuộc hạ giải thích...”
“Một lúc nữa bổn vương sẽ lột da ngươi!”
Mặc Diệp hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, bộ dạng giống như muốn ăn thịt người vậy.
Như Ngọc sợ hãi nuốt nước bọt, vội vàng ném y phục và đồ dùng lên giường, quay người bỏ chạy: “Thuộc hạ còn có việc phải làm, xin đi trước!”
Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại.
Ngoài cửa, vang lên tiếng gào thét kinh thiên động địa của Như Ngọc: “Như Mặc, tên khốn nạn!”
Mặc Diệp và Vân Quán Ninh mỗi người một tay, bắt đầu tìm y phục và đồ dùng của mình trong đống y phục.
Quay lưng lại với nhau, từng người ăn mặc lại chỉnh tề.
Vân Quán Ninh dè dặt quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Mặc Diệp trung y.
Cải thân hình đó...!chậc chậc chậc, đại diện điển hình cho kiểu người mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có thịt!
Phát hiện nàng đang nhìn trộm, Mặc Diệp hừ một tiếng rồi cầm cẩm phục mặc chỉnh tề: “Vân Quán Ninh, ngươi không biết xấu hổ”
Nhìn trộm bị phát hiện rồi...!
Vân Quán Ninh cười mỉa mai: “Ta quang minh chính đại nhìn, chẳng phải là nhìn trộm, sao lại không biết xấu hổ chứ.”
Nàng cài xong vạt áo, lúc này mới quay người nhìn hắn: “Cần ta giúp người sửa sang lại không?”
Mặc Diệp đang thắt đai lưng, bộ dạng lạnh nhạt như kiểu đạt được mục đích rồi thì lật mặt không quen biết: “Bổn vương không phải là không có tay.”
Để nàng giúp sửa sang lại?
Lúc nãy miệng nàng còn chảy nước miếng, không phải hắn không nhìn thấy.
Nữ nhân này