Dany: Vì một số chuyện nhà nên tuần trước mình không post chương mới được, các bạn thông cảm. Để bù cho tuần trước, hôm nay mình post liền 5 chương luôn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
"A Trản, ngươi sợ giết người sao?"
"Không sợ." Trong mắt nữ hài bảy tuổi có sự lãnh huyết và kiên định khiến cho người ta sợ hãi.
"Giả như, phải giết ta thì sao?"
Nữ hài bắt đầu dao động và do dự, "Tiên sinh..."
"Giả như, giết ta mới có thể sống tiếp..."
Ánh mắt nữ hài bắt đầu bất an, nàng lắc lắc đầu, "Không... Sẽ không... Á..." Một chiếc roi dài hung hăng quất lên thân thể nhỏ yếu của nữ hài, không chút lưu tình.
"Giết hay không giết?"
"Giết..." Lúc này, nữ hài sớm đã rơi lệ đầy mặt, không chỉ vì đau xót trên người, "Ta sẽ giết tiên sinh."
Lục Oanh đến Thanh Nguyệt các, Cố Thanh Trản còn chưa tỉnh, chỉ thấy thái dương nàng đã phủ đầy mồ hôi mỏng, miệng còn thì thào nói cái gì, hình như lọt vào cơn ác mộng.
"Vương phi còn chưa tỉnh sao?" Ánh Thu đang vì Cố Thanh Trản lau mồ hôi, Lục Oanh liền hỏi nàng.
"Tỉnh một lần, lại ngủ tiếp." Ánh Thu thản nhiên đáp, sau đó ngẩng đầu thoáng nhìn Lục Oanh, "Nương nương không cần lo lắng, Vương phi nương nương vô sự."
"Tiên sinh..." Cố Thanh Trản môi khô cằn khẽ mấp máy, "A Oanh..."
Thấy nàng mạnh khỏe, vậy là đủ rồi. Tuy Lục Oanh thầm nghĩ muốn chăm sóc nàng, nhưng... nhưng vậy thì sao chứ? Xoay người đang muốn rời đi, lúc này lại mơ hồ nghe được nàng thì thào tên mình. Nghe thấy nàng gọi "A Oanh", thật giống như chỗ mềm mại nhất trong lòng tối bị nàng gắt gao bắt được.
Bước chân rốt cuộc không thể tiến, Lục Oanh lại lần nữa lộn trở về bên giường, cuối cùng nhịn không được nhẹ giọng thỏ thẻ, "Tỷ tỷ, ta ở đây..."
Ánh Thu đứng một bên thấy thế thở dài, cũng không đôi câu vài lời.
Nhìn gần, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch không chút huyết sắc, nếu không phải ngực còn có đôi chút phập phồng, thật sẽ khiến người ta tưởng rằng... Đến gần nàng, khí lạnh rõ ràng toát ra từ cơ thể, cả người nàng đều lạnh run, tựa như mới từ băng tuyết đi ra vậy.
Lục Oanh đưa tay phủ lên đôi gò má Cố Thanh Trản. Quả nhiên một chút độ ấm cũng không có, nàng quay đầu hỏi Ánh Thu, "Vương phi đây là... Vì sao người lạnh như vậy, Hàn tiên sinh xem qua chưa?"
"Hàn tiên sinh đã xem qua, nói không đáng ngại." Hỏi một câu Ánh Thu liền đáp một câu, chủ tử rõ ràng bị trọng thương, nhưng nàng lại không chút lo lắng.
Lục Oanh lại đưa tay tiến vào trong chăn, cầm lấy tay nàng, vẫn lạnh lẽo như trước, nào có nửa điểm nhân khí. Y thuật của Hàn Chân Lục Oanh tuy rằng tin được, chỉ là, người đã thành như vậy, thật sự không đáng ngại sao?
Cố Thanh Trản cảm thấy ấm áp nơi lòng bàn tay, theo bản năng siết chặt tay đối phương, không chịu buông ra. Lục Oanh liền để nàng nắm, ít nhất như vậy có thể ấm áp hơn chút.
Nàng không buông tay, Lục Oanh cũng không tránh thoát. Cứ như vậy, không biết giằng co bao lâu, Bích Lạc liên tục ngáp hai cái. Lục Oanh nói nàng về Thu Thủy uyển nghỉ ngơi trước, tiểu nha đầu lại chết sống không chịu, nhất định phải ở cùng. Cuối cùng Lục Oanh bảo Ánh Thu an bài cho Bích Lạc một phòng nghỉ, nói nếu có chuyện cũng tiện gọi nàng, Bích Lạc thế này mới đáp ứng .
"Nương nương, ngài cũng đừng muộn quá." Bích Lạc biết Lục Oanh trọng tình trọng nghĩa, đối với mình một tiểu nha hoàn mà còn như thế, càng miễn bàn Vương phi. Vương phi ngày thường đối tốt với tiểu thư nhà mình, nàng cũng đặt trong mắt.
"Biết rồi. Ánh Thu... ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi. Nơi này, có ta..."
"Tình" là loại thuốc độc nhất thế gian, không dính vào được. Ánh Thu giờ đây hoàn toàn sáng tỏ đạo lý này. Nghe Lục Oanh nói vậy, nàng chỉ khẽ gật đầu, liền lui xuống.
Dưới ánh nến nhập nhèm, căn phòng chỉ còn lại hai người, vô cùng tĩnh lặng.
Dưới chăn bông, Lục Oanh kìm lòng không đậu mà cầm lại tay nàng, dùng hơi ấm vốn không nhiều lắm của mình từng chút từng chút ủ ấm nàng. Lúc này không có những người khác, mình cũng không cần phải tiếp tục khắc chế ẩn nhẫn phần cảm tình này, ít nhất giờ khắc này... không cần. Lục Oanh tham lam mà nhìn Cố Thanh Trản trên giường, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nguyện chớp một cái. Nắm tay nàng, nghĩ đến nàng dạy mình đánh đàn viết chữ, nghĩ đến ôm nàng cùng nhau cưỡi ngựa trắng, thậm chí nghĩ... trong lòng nàng có phải cũng có mình hay không.
Một khi đã có xúc động khó thể nào khắc chế với nàng, chỉ một tiếng gọi thân mật của nàng, đã đủ để khiến mình miên man bất định. Lục Oanh ghé vào đầu giường, cố ý đến gần nàng, như trước nhìn xem đến si ngốc. Rất muốn lại nghe nàng gọi một tiếng "A Oanh", cho dù nàng gọi rất "vô tâm", nhưng Lục Oanh lại nghe rất "có ý". Mong muốn nhưng lại không thể đạt được, giống như một loại khao khát nghiệp ngập đến điên cuồng.
Nhưng ngay cả ánh mắt làm càn một chút cũng làm cho nàng chột dạ, làm cho nàng tự trách. Nàng đã đếm không xuể mình đã bao nhiêu lần nhắc nhở bản thân. Nàng không thể để mặc cảm tình ngỗ nghịch nhân luân này tiếp tục phát triển, bởi vì càng để mặc, lại càng không thể tự động kiềm chế.
Một mặt thì kháng cự, một mặt lại vì muốn thân cận nàng mà không ngừng tìm lý do lấy cớ. Vậy liền phóng túng đêm nay đi, mặc kệ Chính phi Trắc phi gì đó, mặc kệ luân lý cương thường gì đó, mặc kệ chuyện các nàng đều là nữ tử, cứ như vậy bên nàng một đêm, một đêm là đủ rồi.
Đến ngày mai, hết thảy đều phải bắt đầu lại một lần.
Lục Oanh lần này vừa nghĩ, liền nghĩ đến nửa đêm, chính mình cũng không biết ngủ quên khi nào. Khi ánh nến sắp cháy hết, nàng cảm thấy có người đang khẽ lay động vai mình.
"A Oanh? Đến ngủ trên giường, cẩn thận cảm lạnh."
Giọng nói này thường xuyên xuất hiện trong mộng. Lục Oanh mở mắt ra, phát hiện Cố Thanh Trản đang tựa vào đầu giường nhìn nàng, trên mặt còn mang nụ cười suy yếu. Bởi vì ánh nến hôn ám lập lòe, làm Lục Oanh cảm thấy rất không chân thật.
"Ân." Choáng váng nặng nề , Lục Oanh thừa dịp trước ánh nến cháy hết, sờ soạng nằm xuống cách một khoảng bên thân nàng, thuận tay sờ sờ cánh tay Cố Thanh Trản, vẫn là lạnh lẽo như trước."Còn lạnh không?"
Cố Thanh Trản đáp, "Lạnh..."
Trong nháy mắt, Lục Oanh nghĩ nghiêng người sau đó ôm nàng vào lòng, nhưng... đó chẳng qua là xúc động trong