"A Trản, ta không muốn trở về..."
Lục Oanh tuy không nhớ nổi quá khứ, nhưng có thể cảm thấy nơi đó tựa như một nhà giam to lớn. Những ngày bên ngoài nàng cảm thấy rất phóng khoáng tự do, thật sự không muốn trở lại, ở nơi đó nàng chỉ thấy bất an sợ hãi.
"Có ta đi cùng ngươi cũng không muốn sao?"
Lục Oanh trầm mặc một hồi, vì sao nhất định phải sống trong nhà giam kia, "Cùng nhau rời đi không được sao?"
Cùng nhau rời đi? Không thể. Một mảnh lá khô rơi xuống tóc Lục Oanh, Cố Thanh Trản dừng chân, tri kỷ thay nàng gạt xuống, cười nói, "Qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta liền rời đi, được không?" Vừa mở miệng ra lại nói dối, Cố Thanh Trản nghĩ thầm trong lòng những lời chưa từng nói ra khỏi miệng: Qua một khoảng thời gian nữa, ta liền đưa ngươi rời đi.
"... Thi thể những người khác đâu?" Ngày tìm thấy Lục Oanh, Cố Thanh Trản từng hỏi Ánh Thu.
Ánh Thu lắc đầu, "... Có lẽ là bỏ chạy đến Bắc Cương."
"Ánh Thu, giúp ta một việc, giúp ta tìm hành tung Lục gia..."
"Ngươi muốn..." Ánh Thu chỉ hơi phỏng đoán, liền đoán được tâm tư Cố Thanh Trản, "Ngươi còn muốn đưa nàng trở về? Cố Thanh Trản, ngươi thật sự điên rồi!"
Ánh Thu thấy nàng tưởng niệm thành tật mới mang Lục Oanh về. Vốn tưởng rằng dựa vào thủ đoạn của Cố Thanh Trản, nàng sẽ dùng độc môn bí dược của Tam Tấn hội để khống chế Lục Oanh, không ngờ Cố Thanh Trản không chỉ không cho Lục Oanh uống thuốc, còn một lòng một dạ muốn đưa Lục Oanh rời đi.
"Nàng tất nhiên là căm hận ngươi thấu xương, nay ngươi che chở nàng thì sao chứ? Nàng một đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi..."
Cố Thanh Trản chưa bao giờ xa cầu Lục Oanh sẽ tha thứ cho nàng, "Ánh Thu, ta chưa bao giờ cầu xin ngươi. Ngay lúc này, hứa với ta... giúp ta đưa nàng quay về Lục gia."
Về sau, chuyện Lục Oanh mất đi toàn bộ ký ức hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của Cố Thanh Trản, mà Ánh Thu cũng chậm chạp không mang đến tin tức Lục gia.
"... Ta là thê tử của ngươi." Mới đầu, Cố Thanh Trản cũng thấy ngôn từ của mình vô sỉ và hạ lưu. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, Lục Oanh nhất định là vô cùng hận nàng, nàng sao lại e ngại nhiều thêm một tầng oán hận. Cố Thanh Trản đã trót lừa Lục Oanh ba năm, vậy thì cứ lừa nàng thêm mấy tháng đi.
Nói cho cùng, vẫn là lòng ích kỷ tác quái. Cố Thanh Trản lớn lên trong hoàn cảnh máu lạnh tàn khốc, ngay cả Sở tiên sinh đối đãi nàng tốt nhất, cũng thường xuyên dạy nàng tình người bạc bẽo thế nào... Nàng chưa từng trải qua cảm giác được yêu, tận đến khi gặp gỡ Lục Oanh... Hãm sâu trong chân tình và ngọt ngào đến mức không thể tự kiềm chế, nàng cũng không muốn buông tay.
"A Trản, đây là cái gì?"
"... Thứ này cũng chưa bao giờ thấy qua."
Tất cả mọi thứ trên phố đều tràn ngập lực hấp dẫn đối với Lục Oanh. Cũng đúng, nàng đã ở rất lâu trong thâm cung, đến giờ mới được nhìn ngắm phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, quả là mới mẻ.
"Ngươi thích cái gì cứ lấy, ta mua hết cho ngươi."
Nghe Cố Thanh Trản nói như thế, Lục Oanh càng thêm vui vẻ, "A Trản tốt nhất..."
Cố Thanh Trản khẽ cười với nàng, thấp thoáng thấy được khuôn mặt Lục Oanh trước khi gả vào Vương phủ, ánh mắt không nửa điểm lo lắng, nụ cười trong trẻo vô tư. Nếu đời này đều có thể xóa đi đoạn ký ức không chịu nổi kia, làm sao không phải một chuyện tốt?
"... Chỉ là mất trí nhớ ngắn hạn, đợi tụ huyết sau đầu tan đi, ký ức cũng sẽ chậm rãi khôi phục..."
Lục Oanh còn có thể cười như vậy bao lâu, đợi nàng nhớ lại hết thảy, chính là thù nước hận nhà.
Cố Thanh Trản chỉ nghĩ rằng tương lai Lục Oanh sẽ hận nàng, lại không nghĩ đến chuyện Lục Oanh vẫn còn yêu nàng. Yêu hận day dứt, sẽ dày vò đến vỡ nát lòng người. Nếu có cơ hội làm lại một lần, nàng nguyện cuộc đời này chưa từng gặp Lục Oanh.
"Lão hủ... ngân lượng trên người lão hủ đều trong đây hết rồi!"
Đầu lĩnh đám sơn tặc đoạt lấy túi tiền kia, rung lắc một cái, mắng to, "Mẹ nó, chỉ bằng mấy đồng tiền này mà đã muốn đuổi lão tử đi?"
"Thủ lĩnh, vòng tay kia cũng không tệ lắm." Một tên lâu la nhìn vào cổ tay lão phụ nhân...
Đầu lĩnh kia cho lâu la một ánh mắt, liền tiến lên định cướp, lão hán liến chắn trước mặt lão phụ, "Không được... Không được!"
Đầu lĩnh giơ chân đang muốn đá vào ngực lão hán, một hòn đá lại âm thầm bay tới đập vào giữa đùi hắn. Hòn đá tuy nhỏ nhưng lực đạo lại rất lớn, đau đến mức hắn phải ôm chân kêu gào.
"Đồ ngu từ đâu đến, dám chõ mũi vào chuyện của ông." Đầu lĩnh nhìn về hướng cục đá bay tới, liền thấy hai tiểu sinh dắt ngựa trắng đi đến.
"Ối chà! Con ngựa này không tệ lắm nha..." Đầu lĩnh xoa xoa chân, cà lơ phất phơ đi về phía Cố Thanh Trản, đánh giá y phục hai người trước mắt, vừa nhìn đã biết là công tử ca nhà có tiền, hôm nay đúng là nhặt được món lợi lớn, "Các ngươi để lại ngân lượng và con ngựa này, đại gia đây sẽ tha cho các ngươi một đường sống."
"Các ngươi để lại ngân lượng trên người, ta sẽ để các ngươi đi." Cố Thanh Trản mắt lạnh đối mặt, trả về một câu kia.
Nàng vừa nói xong, đầu lĩnh liền càng thêm kiêu ngạo, "Thì ra là một nữ tử, khó trách bộ dạng thanh tú như vậy. Thế thì người cũng không cần đi, cùng đại gia lên núi một bước lên trời."
Lục Oanh thấy nam tử kia muốn làm bậy với Cố Thanh Trản, mắng một tiếng "Làm càn", nhấc chân đá về phía người nọ. Đầu lĩnh phản ứng coi như mau, né qua, "Hai tiểu nương tử, mỹ nhân thật đúng là dữ dằn, phải để đại gia mang lên núi làm áp trại phu nhân, điều giáo cho tốt mới được."
Dứt lời cặp tay đầy lông liền giơ về phía Lục Oanh, Cố Thanh Trản lập tức mắt lộ hung quang, vung tay bổ xuống, trực tiếp đánh gãy xương tên đầu lĩnh, một chân vung lên trực tiếp đá hắn ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Thấy cả thủ lĩnh cũng bị đánh nằm úp sấp, mấy tên tiểu lâu la nào còn lá gan đấu lại, lập tức sợ hãi chạy tán loạn.
"Đa tạ hai vị công tử... hai vị cô nương có ân cứu mạng." Lão hán nâng lão phụ bị ngã xuống đất lên, liên tục xoay người nói cảm tạ, "Hai vị cô nương thật đúng là Bồ Tát sống hạ