"Quả nhiên người xinh đẹp, mặc xiêm y gì cũng xinh đẹp." Lão phụ cười tủm tỉm nói, "Hội hoa đăng hôm nay nhất định sẽ náo nhiệt cả đêm, cô nương trở về muộn một chút cũng không sao."
"Vâng."
Cởi xiêm y tơ lụa, thay y phục vải thô, hai người một thân trang dung tựa như hai nữ tử nhà nông. Lục Oanh nghe lão phụ nói vậy, hùa theo, "A Trản quả nhiên mặc cái gì cũng xinh đẹp."
Nếu như ngươi thích xem, ta vì ngươi mặc một đời cũng nguyện ý, nhưng Cố Thanh Trản chỉ dám nghĩ thầm trong lòng như thế.
"A Trản, hay là chúng ta đừng trở về... Bên ngoài non xanh nước biếc, rất tự tại." Lục Oanh lần thứ hai nhắc lại, dứt lời liền lén nhìn sắc mặt Cố Thanh Trản, thấy nàng không tiếp lời, Lục Oanh chỉ đành thu lại tâm tình.
"Ta nghe lời ngươi hết là được." Lục Oanh sợ hãi nhất là chọc nàng tức giận, sợ hãi nhất là thấy nàng không lý do mà khóc.
"Ngươi muốn như thế nào, ta đều nghe ngươi." Cố Thanh Trản lúc này mới đáp, đáy mắt thoáng có chút ảm đạm. Dù sao qua một đoạn thời gian nữa, ngươi sẽ được tự do. Nàng nắm tay Lục Oanh, "Đi, ta mang ngươi đi chơi."
Trên đường quả là cực kỳ náo nhiệt, đoàn người rộn ràng nhốn nháo, đều là nam nữ trẻ tuổi, có người dắt tay cùng nhau du ngoạn, cũng có người một mình bồi hồi như tìm kiếm ai. Đầu đường, các chủ quán bày ra thật nhiều hoa đăng đủ loại kiểu dáng, nhiều nhất là hình hoa sen, thắp đèn lên là đẹp đẽ nhất.
Buổi tối giăng đèn kết hoa, cả vùng trời sáng trưng, so với ban ngày còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Lục Oanh từ trong khung luôn hướng tới tự do, Cố Thanh Trản dĩ nhiên nhìn ra được nàng nhớ nhung thế giới ngoài cung, oán hận hoàn cảnh trong cung. Cố Thanh Trản từng nghĩ nếu ký ức của Lục Oanh một đời cũng không khôi phục, vậy mình liền có thể giữ nàng lại bên người cả một đời.
Đến tận khi xuất cung mấy ngày nay, Cố Thanh Trản mới phát giác vấn đề mình tự hỏi quá mức đơn giản. Nàng thật sự nhẫn tâm vây khốn Lục Oanh, khiến cho nàng theo mình cùng nhau vượt qua nửa đời sau bấp bênh không thấy ánh mặt trời sao?
Nếu nàng muốn bắt Lục Oanh một đời lưu lại bên người mình, nàng có trăm ngàn biện pháp. Nhưng nàng không muốn dùng thủ đoạn của Tam Tấn hội đi đối phó Lục Oanh, nàng không muốn Lục Oanh lâm vào hoàn cảnh giống mình.
"A Trản, chúng ta cũng mua hoa đăng để thả đi!"
Cố Thanh Trản nắm chặt tay nàng, "Được."
*
"Hô! Không ngờ ngươi sửa sang một phen, cũng ra được khuông người hình người." Tần Ngôn xoạt mở chiết phiến*, phẩy phẩy.
* Chiết phiến: Quạt xếp bằng giấy.
"Ngươi biết cái gì chứ? Hồi nhỏ tỷ tỷ chính là đóa hoa đẹp nhất một thôn nhá." Bích Lạc đoạt chiết phiến trong tay hắn, lườm một cái, "Đừng tưởng rằng tìm được cái chiết phiến từ xó nào mà xài thì liền biến thành công tử ca, ngươi chính là một tên trộm rượu!"
"Ai! Ta đi trộm rượu cũng tốt hơn ngươi đi trộm khoai, ít nhất ta trộm là rượu ngon."
Hai người đi một đường liền cãi một đường, Bích Lạc mắng hắn đầy mặt, "Hừ! Ngươi đây là năm mươi bước cười một trăm bước*..."
* Tiếng Hán là "Ngũ thập tiếu bách bộ": Ý nghĩa là người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước. Hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai đều hèn nhát, ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau. Tương đương với các câu thành ngữ: chó chê mèo lắm lông; chuột chù chê khỉ hôi; lươn ngắn chê chạch dài.
"Ngươi cái đóa hoa đẹp nhất thôn này cũng biết chút văn hóa nha, còn biết dùng điển cố."
"Tiểu thư nhà ta dạy..." Bích Lạc đầy mặt đắc ý, nhưng nhắc tới Lục Oanh, biểu tình lại ảm đạm, thở dài nói, "Cũng không biết tiểu thư hiện ở nơi nào, có mạnh khỏe không..."
Vừa nói xong, Bích Lạc nhấc đầu, nữ tử mua hoa đăng cách đây không xa, sao lại giống Lục Oanh như vậy chứ?! Bích Lạc xoa xoa mắt, nàng ấy tuy ăn mặc nhà nông, nhưng sườn mặt quả thật chính là Lục Oanh. Nhiều năm như vậy, người khác nàng có thể nhận sai, nhưng tiểu thư nhà mình thì tuyệt đối sẽ không, trừ phi trên đời này có hai người bộ dạng giống nhau như đúc.
"Ngươi xem, tiểu thư nhà ta!" Bích Lạc cầm chiết phiến đập mấy cái lên người Tần Ngôn, "Là tiểu thư!"
"Sao lại có thể, tiểu thư nhà ngươi đã sớm..." Tần Ngôn nói được một nửa, lại nuốt ngược vào bụng.
"Đã sớm làm sao?" Bích Lạc tâm chợt lạnh, gắt gao lôi kéo ống tay áo Tần Ngôn, "Ngươi nói mau! Tiểu thư nhà ta làm sao..." Hỏi rồi, Bích Lạc lại bắt đầu nức nở.
"... Nghe nói sư phụ ta xảy ra chuyện, ta liền ngày ngày truy tìm dấu vết để lại ở vách Đoạn Trường. Hôm ấy ta tận mắt thấy Lục cô nương... thi thể Lục cô nương bị người Tam Tấn hội nâng đi."
Vừa nghe đến thi thể, Bích Lạc thiếu chút nữa ngất xỉu, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, "Ngươi đã thấy thì sao không cứu tiểu thư nhà ta?!"
"Tới kịp ta liền cứu!" Tần Ngôn để mặc cho nàng đánh, "Ngoại trừ Chiêu vương và Lục cô nương, những người khác hẳn là đều thoát hiểm ..."
"Nhưng tiểu thư... Nhưng tiểu thư..."
"Không! Lục cô nương không chết!" Tần Ngôn đột nhiên nói. Đằng trước đi tới hai nữ tử, một người trong đó quả thật là Lục Oanh, mà một người khác... nhìn thật quen mắt.
"Ngươi lại gạt ta!" Bích Lạc đã sớm khóc đến rối tinh rối mù, hoàn toàn phân không rõ hắn nói câu nào là thật câu nào là giả.
"... Là Vương phi, trốn đi." Tần Ngôn kéo Bích Lạc khuất vào tường, thấp giọng nói, "Thấy được không? Tiểu thư nhà ngươi..."
"Nhưng mà..." Chính là nữ tử vừa rồi! Gương mặt dính đầy nước mắt của Bích Lạc tràn đầy kinh ngạc, nàng đang định há mồm kêu lên, Tần Ngôn liền lấy tay chặn miệng nàng, "Đừng kêu!"
"Đó không phải là Vương phi sao? Vương phi cũng không có việc gì, thật sự là quá tốt..."
"Hừ! Chính là nữ nhân đó, thiếu chút nữa muốn mệnh sư phụ ta, cũng thiếu chút nữa khiến Lục gia diệt môn."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đó là Vương phi, Chiêu Vương phi..."
"Ngay cả Chiêu vương cũng bị nàng che mắt, càng miễn bàn chúng ta. Nàng là người Tam Tấn hội... Chúng ta lúc này tiến lên, chỉ một cây độc châm của nàng là đủ lấy mạng chúng ta."
Tam Tấn hội, Bích Lạc một chút cũng không xa lạ cái tên này, phu nhân chính là chết dưới tay Tam Tấn hội, "Vương phi là người Tam Tấn hội... Vậy tình cảnh tiểu thư chẳng phải là rất nguy hiểm!"
"Sẽ không, nàng lâu như vậy cũng chưa động thủ với Lục cô nương, có thể thấy trong chuyện này nhất