Quyến luyến và triền miên từng chút từng chút tràn lan giữa miệng lưỡi, tâm Lục Oanh tựa như bị nàng hôn đến mềm nhũn, thật khó kiềm chế.
Dần dần, vốn là ngượng ngùng đáp lại bắt đầu biến thành chủ động khơi gợi. Tay trái Lục Oanh chậm rãi đỡ gáy nàng, tay phải cũng không kiềm được nhanh chóng ôm eo nàng, để thân mình nàng kề sát mình, hơi ngẩng đầu, cho nàng nụ hôn sâu dịu dàng dài lâu.
Ngày thường ngửi hương phong lan trên người nàng chỉ cảm thấy an lòng, nhưng hôm nay... hương thơm của nàng lại khiến mình cảm thấy ý loạn tình mê. Có lẽ chiếc hôn ngầm hiểu với nhau này, là một loại bày tỏ tâm sự giữa các nàng.
"Ưm..." Cố Thanh Trản thấp giọng thoải mái rên một tiếng, chọc cho Lục Oanh càng thêm khó dằn nổi. Hơi thở hai người càng ngày càng quấn quít, ai cũng luyến tiếc tách rời.
Cảm nhận được Lục Oanh từng chút một sa vào môi mình, Cố Thanh Trản mềm mại không xương nằm trong lòng nàng, dùng hết chiêu thức cả người chủ động đón ý nói hùa với nàng, dụ nàng hôn mình càng sâu hơn, ôm mình càng chặt hơn. Thời khắc này, Cố Thanh Trản trước giờ đều chỉ trải qua trong mộng.
Không giống, cảm giác này hoàn toàn không giống. Lục Oanh chủ động hơn nhiều, khi hai người hôn nhau, còn triền miên hơn trong mộng.
"A Oanh..." Từ cạn đến sâu lại từ sâu đến cạn, Cố Thanh Trản vừa hôn Lục Oanh vừa khẽ gọi tên nàng, dùng bờ môi nóng bỏng phớt qua hai má nàng, hôn đến dưới cằm nàng, rồi lướt xuống cổ nàng, áp sát da thịt trắng nõn của nàng, bắt đầu khẽ khàng mút liếm.
"A... A Trản..." Lục Oanh cắn môi dưới gọi lên từng chữ, nàng không phải không rành thế sự, cho dù lúc này Cố Thanh Trản không cởi xiêm y của nàng, nàng cũng biết... kế tiếp phải làm những gì, "A Trản, chúng ta..."
Đêm tân hôn, chuyện ấy.
"Có..." Ánh Thu không ngờ vừa tiến vào sẽ nhìn thấy một màn... một màn "hương diễm" như vậy. Nàng ngày thường tự do xuất nhập chỗ Cố Thanh Trản, không cần cố kỵ, thấy cửa khép hờ, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nghe thấy có người mở cửa, thân mình Lục Oanh lập tức cứng lại, tức khắc liền mở mắt. Ánh vào mi mắt đầu tiên là gò má phiếm hồng của Cố Thanh Trản, tiếp đó, lập tức phát hiện một người đứng bên cửa.
Ánh Thu đứng xa xa, ngoại trừ mới đầu cảm thấy xấu hổ, cũng không cố ý lảng tránh. Trước kia, nghe nói Lục Oanh mất ký ức đã thấy hoang đường, nàng không ngờ Cố Thanh Trản sẽ tiếp tục hoang đường như vậy.
Cố Thanh Trản cúi đầu không nhanh không chậm thay Lục Oanh sửa sang lại cổ áo vạt áo, hơi thở rất nhanh liền từ dây dưa mới vừa rồi bình phục xuống, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, ngoại trừ môi bị hôn đến có chút ửng đỏ.
"Chuyện gì?" Cố Thanh Trản quay đầu hỏi.
Trong ba người ở phòng này, chân tay luống cuống nhất sợ là phải kể tới Lục Oanh, nơi này nếu có cái khe nàng thật muốn chui vào. Nàng vẫn luôn cúi đầu, hiện giờ nàng cảm thấy cả người thật nóng, không biết là do thẹn thùng hay là sao.
"Việc ngươi nhờ ta làm, có manh mối." Ánh Thu mặt ngoài tuy rằng vân đạm phong khinh, nhưng đáy lòng vẫn thật bội phục Cố Thanh Trản. Nữ nhân này không biết xấu hổ sao? Vốn tưởng rằng Cố Thanh Trản chậm chạp không chịu giết Lục Oanh là do Sở Ngọc, hiện giờ xem ra là không phải. Lại nghĩ tới lần trúng độc châm năm đó, sau màn che hai người cũng mập mờ lắm, thì ra đã sớm nghĩ đến chuyện không nên nghĩ...
"Ừ." Cố Thanh Trản hiểu ý gật đầu, nhìn một bàn đồ ăn, lại dịu dàng nói với Lục Oanh, "Đồ ăn lạnh rồi, ta sai người đổi một bàn mới, ngươi cố gắng ăn cơm..."
"Ta..." Kỳ thật Lục Oanh muốn hỏi là, ngươi lại muốn đi đâu?
"Nếu ngươi không ăn, ta sẽ giận."
Cố Thanh Trản chung quy có chuyện của nàng, cũng không thể suốt ngày bầu bạn bên người mình, Lục Oanh đáp, "Ừ, vậy còn ngươi?"
"Ta ăn rồi."
*
"Ngươi có biết ta đang chờ mong cái gì không?" Trong sương phòng, Ánh Thu cười lạnh hỏi Cố Thanh Trản.
Cố Thanh Trản cũng không có tâm tư cùng nàng quanh co lòng vòng, "Ta không biết, ta cũng không muốn biết."
So với hỏi nàng, Ánh Thu càng giống như tự lầm bầm trong miệng, nhưng nàng thật rất muốn nói cho Cố Thanh Trản nghe những lời lần này, "Ta đang tự hỏi khi nàng khôi phục ký ức, nàng sẽ hận ngươi bao nhiêu..."
Cùng làm việc với nàng mười năm, Ánh Thu vốn tưởng rằng nàng không có tâm, không biết đau lòng là thứ gì. Đến tận lúc cung biến, Ánh Thu mới phát hiện... Cố Thanh Trản mà mình quen biết nhiều năm như vậy, lại cuồng loạn khóc lên, cứ như một người xa lạ. Nàng nói vậy với Cố Thanh Trản, không phải muốn xát muối lên miệng vết thương, mà chỉ muốn Cố Thanh Trản hiểu được, chớ tiếp tục càng lún càng sâu.
Hận bao nhiêu, không ai hiểu bằng bản thân Cố Thanh Trản. Nàng có khi cũng nghĩ, mình tiếp tục dây dưa với Lục Oanh như vậy lại có ý nghĩa gì? Nhưng mỗi khi Lục Oanh gọi một tiếng "A Trản" liền đủ làm cho những ý niệm này tan thành mây khói.
Lục Oanh nói nàng không tin vận mệnh, còn Cố Thanh Trản lại rất tin tưởng vận mệnh. Nàng yêu Lục Oanh, cũng giống như mệnh trung chú định mình sẽ hãm sâu vào Tam Tấn hội vậy. Đây là vận mệnh an bài, mặc kệ là giết một người, hay là yêu một người, đều là thân bất do kỷ*.
(* Hoàn cảnh đưa đẩy, bất đắc dĩ.)
"Có tin tức của Lục gia?" Cố Thanh Trản không để ý tới Ánh Thu, vẫn cứ làm theo ý mình, chỉ quan tâm điều mình muốn biết.
"Có." Có một số việc, chung quy không phải mình có thể xen vào, Ánh Thu cũng không tiếp tục tranh chấp với nàng, "Ở Lãnh châu, bọn họ nhất định cho rằng Lục Oanh đã chết, nên mới chậm chạp không sai người đến tìm."
"Từ khi Chiêu vương lui về phương Bắc, Nam đô bị trọng binh tầng tầng phong tỏa, chỉ sợ bên Bắc Cương xảy ra bạo loạn. Cho dù Lục gia muốn đến tìm nàng, cũng không qua được trạm gác này."
Ánh Thu nói, "Ngươi có ý gì?"
"Chính như ngươi nghĩ." Có thể thoải mái đột phá tầng lá chắn này, chỉ có người của Tam Tấn hội. Mặt ngoài Tam Tấn hội trực tiếp nghe lệnh từ thiên tử, nếu lấy chấp hành nhiệm vụ làm cớ, không khó lừa dối qua cửa. Trùng hợp, Ánh Thu vẫn luôn bồi hồi ở vòng đai Tây Bắc Đại Trịnh, cách Lãnh châu rất gần.
"Ta sẽ không đưa nàng đi." Ánh Thu ngữ khí quyết tuyệt, "Nếu việc