"Đó là Chiêu Vương phi..." Bích Lạc đứng bên cạnh Lục Oanh, ánh mắt vẫn theo sát thân ảnh nữ tử thanh sam, thấp giọng nói thầm, "Đúng thật là đẹp mắt, hệt như người trong tranh bước ra vậy."
Lục Oanh không tiếp lời, quay đầu không thấy bóng Tần Ngôn, liền hỏi Bích Lạc, "Tần Ngôn đâu?"
Bích Lạc nhìn chung quanh, "Mới nãy... Mới này còn đứng đây mà?"
"Ta có thể chạy được sao?" Tần Ngôn thần thần bí bí bước ra từ sau một thân cây hồng mai, trên đôi giày trắng còn dính vài vết bẩn. Hắn đưa tay muốn ôm vai Lục Oanh, lại bị Lục Oanh đưa tay hất về, dù sao nàng cũng từng tập chút công phu. Tuy sinh ra ở phủ Tướng quân, nhưng Lục Oanh không hứng thú với chuyện vũ đao lộng thương, chỉ biết sơ hai ba chiêu thức, tự vệ được là đủ.
"Lục công tử khí lượng thật là nhỏ." Dứt lời, Tần Ngôn hướng Lục Oanh bĩu môi, "Đi thôi ~ "
Bích Lạc chắn trước người Lục Oanh, "Ngươi muốn làm gì?!"
"Mang hai vị công tử đi gặp tiểu mỹ nhân kia chứ gì. Đừng đem ý tốt làm thành lòng lang dạ thú, muốn cứu tướng quân thì đi theo ta."
Bích Lạc đốp lại hắn, "Nhìn không ra mặt mũi ngươi lớn như vậy, cả Vương phi cũng có cách hẹn gặp?"
Tần Ngôn hai tay đặt sau lưng, đi trước, "Đừng nghĩ ta nghèo, ta đây là khách mời của Vương phủ đấy nhé —"
Có khách mới nào lại muốn đi cửa sau chứ? Người này vô cùng cuồng vọng, Lục Oanh chưa từng hoàn toàn tin tưởng hắn. Dọc theo đường mòn càng đi càng dài, Bích Lạc cảnh giác, "Này! Ngươi rốt cuộc muốn mang chúng ta đi đâu! Đừng hòng giở trò, bằng không..."
"Tiểu nhân có thể giở trò gì? Ta tuy nhìn hồ đồ, kỳ thật rất tỉnh táo. Ở phủ Tướng quân nhiều ngày nay giống như treo đầu trên dây vậy. Tam tiểu thư, đừng cho là ta không biết ngươi tìm hai tên to con âm thầm giám thị ta... Ta sợ còn chưa kịp có ý xấu với người, mạng nhỏ liền không còn. Tuy ta là trộm vặt, nhưng cũng từng làm đại phu vài năm, quả thật không lý gì thấy chết mà không cứu. Nhưng mà ta một lòng chân thành đối đãi tiểu thư, tiểu thư lại đối xử với ta như thế. Thật sự là khiến người ta lạnh lòng..."
Từ sau khi mẫu thân bị ám sát, phụ thân an bài hai ám vệ bên người mình tùy thân bảo hộ. Lâu ngày, Lục Oanh liền tùy ý sai phái bọn họ. Nếu như không có hai người này, Lục Oanh sẽ không yên tâm theo Tần Ngôn xuất phủ. Nhưng nàng càng thêm hiếu kỳ về thân phận Tần Ngôn, hai ám vệ đều là võ lâm cao thủ, đi lại vô tung, sao lại bại lộ trước mặt một tên tiểu tặc? Tần Ngôn này, sợ là không giồng bề ngoài đơn giản như vậy. Hắn còn biết hành tung của Chiêu Vương phi rõ như lòng bàn tay...
Lục Oanh không biểu hiện nhiều kinh ngạc, nghe lời Tần Ngôn, tiếp tục nói, "Ngươi biết rõ là được." Nghe như lời nói không đến nơi đến chốn, nhưng lại có lực uy hiếp mạnh mẽ.
Đi qua bãi tuyết đọng, một cánh cửa gỗ lim khép hờ, nơi này là hậu viện chùa Từ Ân. Tần Ngôn đưa Lục Oanh vào một gian sương phòng, "Tam tiểu thư tạm thời ngồi uống chén trà đợi ở đây. Lát nữa Vương phi tụng kinh xong, tất nhiên có thể thấy mặt."
Trong phòng chưng một pho tượng phật, không khí tràn ngập hương đàn mộc, cực kỳ tương tự mùi hương trên người Vương phi lúc nãy. Mẫu thân cũng tin phật, Lục Oanh biết, chỉ có người thường niên lễ phật trên thân mới có hương thơm đặc thù như vậy.
Tần Ngôn muốn đi, Lục Oanh cản hắn, "Ngươi đi nơi nào?"
"Chuyện trong nhà của phủ Tướng quân các ngươi, còn muốn ta nghe lén nữa sao? Ta ra ngoài tìm vài chén rượu uống, sưởi ấm thân mình." Nói xong, liền nhanh nhẹn rời đi.
"Tiểu thư, ngài đừng lo lắng." Bích Lạc kéo Lục Oanh ngồi lên ghế khắc hoa, "Mọi người ai cũng nói Vương phi trạch tâm nhân hậu, hôm nay ngài cũng thấy rồi. Người hay lễ phật một lòng hướng thiện, Vương phi nhất định sẽ giúp đỡ việc này."
Quanh thân tĩnh lặng, Lục Oanh bỗng thấy cả người không yên. Mặc kệ nàng có quá đa tâm hay không, các sự kiện nối tiếp đều khiến người ta nghi ngờ. Hết thảy từ đầu đến cuối dường như đều do Tần Ngôn an bài tiến hành, mà nam tử lai lịch không rõ này có thể phát hiện ám vệ bên người nàng, nhất định không phải người thường. Lục Oanh