Đại Trịnh năm An Nguyên, ấu đế đăng cơ, lấy niên hiệu Khánh Quang. Trịnh Trác mới tám tuổi, cả chuyện ngồi vào long ỷ cũng phải nhờ thái giám nâng, triều thần thùng rỗng kêu to, hữu tướng Cố Ung quyền khuynh vua dân.
"Cho tiểu nhi* kia ăn Mặc hoàn."
(* Thằng nhóc.)
Cố Thanh Trản nắm chặt bình sứ men xanh Cố Ung đưa cho mình, cúi đầu cắn cắn môi dưới, chậm chạp không lĩnh mệnh lui ra, "Nghĩa phụ, hắn mới tám tuổi, không đủ gây loạn..."
"Vô liêm sỉ, dám ngỗ nghịch ta!" Cố Ung vươn tay cho nàng một cái tát, không chút lưu tình.
Sườn mặt sưng đỏ, khóe miệng nàng chầm chậm chảy máu. So với những gì nàng đã trải qua từ nhỏ, đối với Cố Thanh Trản, chút đau đớn ấy thật không đáng kể. Không cần biết nguyên do, từ nhỏ sứ mệnh của nàng chính là giết người, nếu dám ngỗ nghịch, bị mất mạng sẽ là bản thân.
Năm đó Sở Ngọc táng mệnh dưới tay Tam Tấn hội, Cố Thanh Trản cảm thấy Sở tiên sinh đã sai. Là nàng không nên nghịch mệnh, không nên giữ một mạng của Lục Nguyên Thiệu, lại càng không nên diễn giả thành thật, động chân tình với Lục Tướng quân... Sở tiên sinh thường xuyên dạy mình phải hung tâm đoạt mạng người như thế nào, nhưng vừa động tình, lại ném tất cả những thứ đó lên chín tầng mây.
Giờ được hưởng qua tư vị yêu một người, lúc này Cố Thanh Trản mới cảm thấy Sở tiên sinh thật hạnh phúc, ít nhất hạnh phúc hơn mình biết bao nhiêu... Có thể cùng người yêu nhất trải qua đoạn thời gian tốt đẹp nhất, thậm chí ngay cả lúc chết thân phận cũng chưa từng bại lộ, lưu lại đều là hồi ức tốt đẹp.
Mình có thể ngụy trang hết thảy mọi thứ, nhưng duy độc tình yêu đối với nàng, lại tuyệt không thể giả dối.
Trụ băng trên mái cong dần dần bị hòa tan dưới ánh mặt trời, tựa như lệ rơi, tí tách tí tách, không điểm dừng. Có lẽ do buồn chán, Cố Thanh Trản đứng trên hành lang dài, xem băng trên mái cong này tan chảy, vậy mà có thể lặng im vài canh giờ.
Tháng hai, thân cây trọc lá trong mùa đông, qua một đêm thoáng như bị đánh thức tỉnh, những nụ hoa chực nở phủ đầy cây. Hoa nghênh xuân sắp nở rồi, Cố Thanh Trản hờ hững, cả vườn này sẽ tưng bừng hoa cỏ, nào còn vẻ tĩnh lặng yên bình trong ngày đông.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng trên mặt nàng, mang theo vài tia nắng ấm, khiến nàng khó mà mở mắt, thế nhưng nàng lại không cảm nhận được nửa điểm ấm áp. Năm trước dù trời đổ tuyết lớn, nhưng ấm áp hơn hiện giờ biết bao nhiêu.
"Lâu lâu phơi chút nắng cũng tốt..." Ánh Thu đứng sau Cố Thanh Trản, buồn bã nói. Trên gương mặt trắng bệch của Cố Thanh Trản nào còn nửa phần huyết sắc, ngoại trừ chưởng ấn năm ngón in rõ trên mặt, vừa nhìn liền khiến người đau lòng, "Vẫn nên bôi chút thuốc đi..."
Cố Thanh Trản liếc mắt nhìn nàng một cái, im lặng, xoay người rời đi.
"Đã ba tháng rồi, mà ngươi vẫn không quên được nàng." Ánh Thu đưa thuốc mỡ tiêu trừ vết sưng đến trước mặt Cố Thanh Trản.
Cố Thanh Trản vẫn không đáp. Nàng vốn nói không nhiều, từ khi Lục Oanh đi, số lần lên tiếng càng thêm ít ỏi không có mấy, cứ như thành người câm vậy.
"Chớ dẫm vào vết xe đổ của Sở tiên sinh." Ánh Thu thản nhiên nói một câu, lấy ngón tay nhúng thuốc mỡ nhẹ nhàng thay Cố Thanh Trản thoa lên vết sưng.
Cố Thanh Trản hờ hừng nâng mắt nhìn nàng, "Không phải đã bảo ngươi rời đi rồi sao, vì sao lạo trở về?"
"Rời đi? Trừ Tam Tấn hội... Chúng ta còn có thể đi đâu..." Ánh Thu cười lạnh một tiếng, từ lâu đã quen với mọi thứ ở nơi này, nàng còn có thể đi đâu?
Đúng vậy, còn có thể đi đâu? Có người lấy kinh thương làm nghề nghiệp, có người lấy hộ tiêu* làm nghề nghiệp, mà các nàng thì lấy giết người làm nghề nghiệp... Đi thì sao chứ, chung quy chạy không thoát ma trảo của Tam Tấn hội, Cố Ung... tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha các nàng.
(* Nghề bảo vệ, hộ tống các xe chở hàng của thương nhân.)
"Giết Cố Ung, giải tán Tam Tấn hội..." Cố Thanh Trản lại nhớ đến lời Trịnh Diệc nói với nàng khi còn sống. Thế nhưng bí phương chế tạo Mặc hoàn chỉ có một mình Cố Ung biết. Nếu giết hắn, không có Mặc hoàn, tất cả mọi người trong Tam Tấn hội sẽ chết. Bên người Cố Ung chưa bao giờ thiếu chó săn, chính do nguyên nhân này.
Nếu có thể lấy được bí phương chế tạo Mặc hoàn...
"Rất nhanh..." Ánh Thu thấy Cố Thanh Trản xuất thần, tưởng rằng nàng lại nghĩ đến Lục Oanh, "Các ngươi vẫn có thể gặp lại. Lãnh châu rất nhanh sẽ bị chiếm đóng, quân đội Chiêu vương sớm hay muộn gì cũng sẽ tiến đánh kinh đô."
Cố Ung trầm mê dùng người sống luyện đan, triều đình sớm lòng người hoảng sợ, mà tân đế lại tuổi nhỏ không thể tự gánh vác triều chính. Lúc trước Trịnh Triệu lấy xác giả che tai mắt người khác, chính là để Trịnh Diệc khinh thường, nay Trịnh Diệc đã qua đời, trong triều lại chướng khí mù mịt. Đại thế đã đến, Trịnh Triệu nhất định sẽ thừa cơ Nam chinh.
Trong Tường Ninh điện, đèn đuốc sáng trưng.
"Mẫu hậu, trong này là hoàng đệ hay hoàng muội?" Trịnh Trác dùng tay nhỏ béo múp chỉ vào bụng Từ Dục, ngây thơ hỏi.
"Trác nhi ngoan, qua hai tháng nữa sẽ biết." Từ Dục nhìn Trịnh Trác, khó tránh khỏi lại nhớ tới Trịnh Diệc, nhớ tới một đời đầy thương xót của mình. Trịnh Diệc ghen tị đa nghi, lại tin lời gian thần, chung quy là không có khí lượng ngồi vững giang sơn này.
Mẫu thân của Trịnh Trác Lỗ hậu mất sớm, Trịnh Trác là do một tay Từ Dục nuôi lớn. Nay Trịnh Trác lên đế vị, Cố Ung liền thả Từ Dục ra khỏi thiên lao, sau đó không lâu lại phong cho nàng cái gọi là Thái Hậu vị. Trong lòng Từ Dục dĩ nhiên hiểu được, bọn họ chẳng qua là con rối để Cố thị soán quyền mà thôi.
Cố Thanh Trản lĩnh một hàng cung nữ thái giám đi tới Tường Ninh điện, hành lễ xong, liền mệnh cung nữ dâng thuốc viên.
"Mẫu hậu..." Trịnh Trác vừa thấy Cố Thanh Trản đã sợ hãi, hắn nhớ rằng người này hay đi theo Cố Ung, không bao giờ cười.
"Trác nhi đừng sợ." Từ Dục ôm Trịnh Trác vào lòng, nhè nhẹ vỗ về lưng hắn mà an ủi.
Tám tuổi, Cố Thanh Trản loáng thoáng thấy được bản thân mình hồi nhỏ, năm đó cũng là như vậy... Nàng lặng im một hồi, sau đó thấp giọng nói, "Hoàng Thượng, tới giờ uống thuốc rồi."
"Trẫm... Trẫm không muốn..." Chỉ là một hài tử e ngại người lớn, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Cố Thanh Trản thấy được sự sợ hãi và kích động trong mắt tiểu hài tử, sao lại không