"Cố Thanh Trản, ngươi tỉnh lại cho ta..."
Lục Oanh bưng chén thuốc trên bàn lên, còn chút hơi ấm. Nhìn chất thuốc nâu đậm, nàng nhíu mày đưa đến bên miệng, ngậm một ngụm nhỏ, cúi người lại đưa môi mớm cho Cố Thanh Trản.
Ý thức từng chút từng chút trở về, giữa cơn mơ màng, Cố Thanh Trản có thể cảm thấy khí tức ấm áp quanh quẩn bên thân, là sự ấm áp quen thuộc đó. Nàng bất giác mấp máy môi, nhắm hai mắt nhẹ nhàng cọ xát môi đối phương, đầu lưỡi vốn tràn ngập vị đắng, nhưng vì một phần mềm mại dịu dàng mà trở nên ngọt lành... Là nàng, cho dù mơ màng không rõ, Cố Thanh Trản cũng biết là nàng.
Lục Oanh nơi môi cảm thấy đối phương có điều đáp lại, nàng lúc này mới ngồi thẳng dậy.
Cố Thanh Trản mở mắt ra, hình ảnh thấy đầu tiên là Lục Oanh. Nàng càng thêm gầy, tuy mặc xiêm y mỏng manh, nhưng mồ hôi vẫn chảy không dừng. Đã gần tháng sáu, nhưng trong phòng này lửa than lại đốt rất thịnh. Cố Thanh Trản rất muốn thay nàng lau mồ hôi, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trách nàng một tiếng đồ ngốc, nhưng lại không có dũng khí làm như vậy, nàng sợ Lục Oanh lại một lần nữa đẩy mình ra, lại một lần nữa coi khinh mình.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Cố Thanh Trản phát hiện vệt thuốc lưu lại bên khóe miệng Lục Oanh, không phải xưa nay sợ đắng sao... Nàng cố nén đau đớn từ miệng vết thương bị rách, ngồi dậy, tìm kiếm thứ gì trong người. Thật lâu sau, mới tìm được một túi gấm nhỏ thêu hoa, lấy ra một viên đường quế hoa, đưa đến bên miệng Lục Oanh...
Lục Oanh cứng người, chẳng qua từng một lần nói với nàng mình thích vị ngọt này, nàng liền thời khắc chuẩn bị một túi nhỏ bên người, đến nay lại còn nhớ rõ. Từ kinh đô đến Bắc Cương, mỗi một bước đi nàng đều tính rõ trong lòng, nhưng duy độc không biết nên đối mặt với Cố Thanh Trản như thế nào. Mỗi một lần thấy nàng, liền tâm loạn rối bời.
Chẳng qua, nay thấy người tỉnh lại, ít nhất được an lòng một chút.
"Tiểu thư." Lúc này Bích Lạc đẩy cửa tiến vào, "Trong phòng rất nóng bức, tiểu thư ra ngoài thôi, nơi này để nô tỳ coi giữ là được rồi."
Lục Oanh cũng không biết mình nên tiếp tục ở chung với Cố Thanh Trản như thế nào, nghĩ rằng nên một mình đi tĩnh tâm một chút, nàng khẽ nhìn Cố Thanh Trản, thấy nàng khí sắc đã được hơn chút, liền thản nhiên đáp lời Bích Lạc, "Ừ."
Nhìn bóng lưng Lục Oanh xoay người rời đi, Cố Thanh Trản cô đơn đưa đường trong tay vào miệng, không nếm ra được là vị gì.
"... Ngươi vẫn nên uống hết thuốc đi." Nhìn chén thuốc còn dư non nửa một bên, Bích Lạc lại chuyển qua cho Cố Thanh Trản.
Cố Thanh Trản cúi cúi đầu, không để ý tới.
"Ngươi cho rằng như vậy, tiểu thư sẽ tha thứ cho ngươi?" Bích Lạc tức giận, nặng nề đặt bát sứ lên bàn. Có mấy lời nàng biết không tới phiên mình nói, nhưng vẫn là không phun không khoái, "Tiểu thư đời này hận nhất là người lừa nàng..."
Năm đó khi ở Vương phủ, Lục Oanh vì nữ tử này đã bỏ ra biết bao nhiêu, Bích Lạc đều nhìn trong mắt, nàng cũng biết Lục Oanh chôn hết mọi tâm tư rung động dưới đáy lòng, bị người mình thích tổn thương như vậy, vết sẹo đó sẽ đau đến nhường nào?
"Từ khi phu nhân qua đời, tiểu thư chưa từng cười... Đến khi gặp gỡ ngươi, tiểu thư rốt cuộc chịu nở nụ cười, nhưng mà..." Bích Lạc cắn môi, nàng thật sự là không ưa nổi nữ tử trước mắt, "Ngươi biết rõ tiểu thư yêu... thích ngươi, ngươi ỷ vào điểm ấy mà lợi dụng nàng thì thôi đi, giờ còn quay về làm gì! Ngươi bộ dáng đáng thương như vậy mà xuất hiện trước mặt tiểu thư, là có ý gì? Ngươi có phải cảm thấy... đả thương nàng chưa đủ nặng, có phải đến khi thấy cảnh nàng chưa bao giờ có được một ngày vui vẻ từ khi rời khỏi ngươi, ngươi mới vừa lòng?"
Nói xong, Bích Lạc mũi đau xót, nước mắt to như hạt đậu tức thì chảy xuống.
Cố Thanh Trản mặt không biểu tình, người đời nhìn nàng thế nào, nàng hết thảy không quan tâm, nhưng nghe Bích Lạc nói đến Lục Oanh, trong lòng dâng lên nỗi khổ sở không nói nên lời.
Kỳ thật, tiểu nha hoàn này cũng mấy phần có lý. Mặt ngoài, mình vì Lục Oanh phản bội Tam Tấn hội, vì nàng buông bỏ một tòa thành, vì nàng cam chịu nỗi khổ lao ngục, nhưng dù có dùng lý lẽ đường hoàng hơn nữa cũng không che dấu được tư tâm của mình. Từ đáy lòng, Cố Thanh Trản muốn Lục Oanh không rời khỏi mình, tiếp tục yêu mình, đời này trong lòng chỉ có mình.
Bích Lạc thấy nàng sắc mặt lạnh nhạt, tức giận nghĩ trên đời sao lại có người ý chí sắt đá đến thế. Bích Lạc thật sự không hiểu, tiểu thư vì sao lại thích một người máu lạnh như vậy. Nhưng nói đến cũng lạ, khi Cố Thanh Trản ở chung với Lục Oanh, lại hoàn toàn không phải dáng vẻ này, ngày đó khi Lục Oanh ngã xuống vách núi mất đi ký ức, cũng hoàn toàn nhờ nàng dốc lòng chăm sóc, mới hữu kinh vô hiểm*.
(* Có kinh ngạc sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.)
Bích Lạc lau lau lệ, mới tiếp, "Nếu như ngươi thật tâm thích tiểu thư nhà ta, vậy thì đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt nàng nữa, huống hồ... huống hồ ngươi thời gian đã không nhiều, tội gì đến đây liên lụy tiểu thư nhà ta? Ngươi nếu thật sự muốn tốt cho nàng... thì đừng trêu chọc nàng nữa, hãy để nàng an tâm tìm nhà người tốt gả đi..."
Cố Thanh Trản vẫn không đáp, nhưng mỗi một chữ Bích Lạc nói ra tựa như dao đâm vào tim nàng. Chấp niệm của nàng sâu nặng như vậy, ngoại trừ muốn thỏa mãn tư dục của mình, thật sự có từng vì Lục Oanh mà suy xét chưa?
Bích Lạc thấy nàng ngơ ngẩn giống một tên đầu gỗ, cũng không tiếp tục nói nữa, để mặc nàng si ngốc nhìn màn lụa mà xuất thần.
Nay thấy được Lục Oanh thì sao chứ? Tình cảm giữa các nàng sẽ không có kết quả. Đúng như lời Bích Lạc, nàng thời gian còn lại không nhiều, cứ mãi ở nơi này hao tổn Lục Oanh, không khỏi quá ích kỷ. Huống chi, nàng hiện giờ ngay cả bản thân mình cũng không giữ được, làm sao bàn tới chuyện bảo hộ Lục Oanh...
Cố Thanh Trản lại nằm mấy ngày, như trước là mấy nha hoàn bà tử đến hầu hạ, thỉnh thoảng Lục Oanh cũng đến. Tuy giữa các nàng vẫn không có lời nào để nói, nhưng chỉ cần có thể thấy nàng, lòng Cố Thanh Trản liền tràn đầy vui vẻ.
Nhưng mà, dần dần, Cố Thanh Trản phát hiện, nàng tới ngày càng ít.
"Hôm qua Tả tiểu