"A... Á..."
Đau đớn bất chợt truyền vào cốt tủy, chân phải Lục Oanh bị bẫy thú gắt gao kẹp chặt. Cái bẫy này lớn hơn bình thường rất nhiều, hơn phân nửa là dùng để bắt dã thú trong rừng, vừa rồi nàng phân thần, mới không để ý mà bước vào bụi cỏ này.
Răng sắt bén nhọn trực tiếp cắm vào da thịt, sắc mặt Lục Oanh thoáng chốc trắng bệch, máu đỏ sậm từ sắt nhọn nhỏ xuống tuyết, nhìn mà ghê người.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhưng với sức lực một người thật sự là không thể làm được gì. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, không thấy một bóng người, "... Có ai không?!"
Không tiếng trả lời, nàng đã cưỡi ngựa đi rất xa, cả Bích Lạc cũng bỏ lại phía sau.
Bẫy thú càng ngày kẹp càng chặt, Lục Oanh cố nén đau đớn, trán đã không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh, vớ giày đều bị máu tươi nhiễm thấu, đau đớn làm cho nàng càng thêm vô lực. Đợi một lát nữa, nếu bẫy thú này thương tổn đến xương cốt, chân phải của nàng coi như phế đi.
"Có ai không... Bích Lạc?" Lục Oanh ngã ngồi trong tuyết, từ từ nhắm hai mắt, cắn chặt môi dưới, gắt gao chịu đựng thống khổ dày vò, dùng hết khí lực cả người hô lên một câu, "Có ai không!"
Từng lần một, như trước đều không người trả lời, trong núi rừng thăm thẳm, nàng chỉ nghe được thanh âm của bản thân. Nàng lại đưa tay cố kéo mở bẫy thú, nhưng vẫn là uổng công vô ích.
Đang lúc nàng thúc thủ vô sách*, nghe được trong bụi cỏ cách đó không xa có tiếng vang nhỏ. Thính lực Lục Oanh rất tốt, hơn nữa tâm tư kín đáo, động tĩnh có nhỏ hơn cũng không trốn được hai tai của nàng.
(* Bó tay không còn cách nào.)
"Ai?" Lời chất vấn ngắn ngủi mà hữu lực, Lục Oanh có dự cảm bất tường, nếu là những binh sĩ thủ hạ, nhất định sẽ không trốn trong một nơi bí mật gần đây lâu đến vậy. Kẻ đến không thiện!
Lục Oanh đã quen với cuộc sống đầy nguy hiểm ngấm ngầm lẫn công khai trong quân doanh, trước nay luôn quen chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, tay phải nàng chậm rãi chạm đến chủy thủ bên hông, "Đi ra..."
Tiếng vang ban đầu rất nhỏ giờ đã hoàn toàn biến mất, Lục Oanh thần kinh buộc chặt, cúi đầu lại thấy chân phải mình máu tươi ồ ồ, chảy liền liền không ngừng. Nàng nhíu mày cười khổ, thật đúng là kiếp số mà.
Yên lặng, đến lúc đầu óc Lục Oanh vì đau đớn mà trở nên mờ mịt, từ bụi cỏ bỗng nhiên lóe lên một bóng tím, lấy thế sét đánh không kịp che tai nhảy đến phía sau nàng, hướng tới mạch đập nơi cổ Lục Oanh, một chưởng bổ tới.
Lục Oanh còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã ngã về phía sau, vừa lúc dựa vào lòng người nọ. May mà một chưởng này không nặng, Lục Oanh cũng không lập tức ngất đi, nàng chỉ là cả người run lên, trong phút choáng váng, ngửa đầu thấy được một đôi mắt phượng... Rồi sau đó, trước mắt tối đen.
----
"Oanh nhi, Oanh nhi!"
Lúc Tả Liệt và Lục Khang đuổi tới, thấy Lục Oanh một chân đặt trong vũng máu, một cái bẫy thú dính máu loang lổ bị ném sang một bên.
"Sao lại thế này? Một đám thùng cơm..." Lục Khang giận chó đánh mèo trách mắng đám binh sĩ.
Tả Liệt cẩn thận kiểm tra vết thương ở chân Lục Oanh, thương thế kia rõ ràng đã được băng bó cầm máu, hắn xoay người ôm ngang Lục Oanh, quay đầu nói với Lục Khang, "Đã cầm máu, chúng ta mau trở về."
Lục Oanh bị động tĩnh này làm bừng tỉnh, mở mắt ra, thấy Tả Liệt đang ôm nàng vội vã chạy tới xe ngựa.
"Oanh nhi, không sao đâu, không sao đâu..."
Nàng hoàn toàn không màng đến lời an ủi của Tả Liệt, cũng quên mất đau đớn, nàng nhớ rõ cặp mắt phượng kia... Lục Oanh không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại, chỉ có vùng tuyết trắng xoá, nhưng ánh mắt nàng dường như vẫn không ngừng tìm kiếm.
"Các ngươi... Các ngươi có thấy... một nữ tử..." Nàng hơi thở suy yếu hỏi Tả Liệt, "Tím... xiêm y màu tím..."
"Chưa từng thấy... Thật xin lỗi, chúng ta không nên để ngươi một mình."
Lục Oanh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm phía sau, nhìn kỹ mỗi một bụi cỏ, không thể nào... Nàng không quên được ánh mắt kia, ánh mắt ấy đã từng ẩn tình dào dạt nhìn nàng chăm chú như thế nào, nàng vĩnh viễn không quên được, còn có hương phong lan kia, nàng cả đời này cũng sẽ không quên.
"Nàng