Tả Liệt quen biết Lục Oanh từ nhỏ, biết tính tình nàng từ xưa đến nay không màng danh lợi, cực ít thấy nàng thất thố như trong hôm săn bắn ấy. Hắn thật hiếu kỳ, nữ tử Lục Oanh đau khổ luôn miệng muốn tìm, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Muốn hỏi nhưng lại không dám lên tiếng, hắn lo mình vừa hỏi sẽ đâm trúng chỗ đau của Lục Oanh, chỉ sợ đến lúc đó nàng sẽ càng thêm chán ghét mình. Tả Liệt cũng không biết vì sao thế gian này nữ tử thanh lệ nhiều như vậy, Lục Oanh cũng không phải đẹp nhất, nhưng mình lại chỉ thưởng thức mỗi mình nàng, thậm chí ngay cả bộ dáng xa người ngàn dặm của nàng, hắn cũng thật yêu thích.
Khi xuống núi, Lục Oanh ngồi xe lăn liền có nhiều bất tiện, Tả Liệt thấy cơ hội đến, vội vã hiến ân cần. Hắn vòng tay trái Lục Oanh qua cổ mình, ôm eo nàng nhấc lên, để nàng nằm ngang trên đôi tay mình. Nàng rất nhẹ, gầy đến mức tựa như da bọc xương.
Lục Oanh vốn định cự tuyệt, bất đắc dĩ thương trên chân khiến nàng thực sự không đi đứng được, thấy chỉ có khoảng cách vài bước, liền tùy ý Tả Liệt ôm mình trở về xe ngựa.
Tả Liệt buông nàng ra nhưng không lập tức thu tay, còn khom người ôm nàng, hỏi, "Ép buộc đến ép buộc đi, không cho ta một tiếng cảm tạ sao?"
Lục Oanh ngăn tay hắn, cũng không lảng tránh nhìn hắn, trong ánh mắt nàng vẫn luôn toát lên khoảng cách người khác không cách nào với tới. Điểm này, cực kỳ giống với Cố Thanh Trản, "Hôm nay làm phiền ngươi rồi."
Tả Liệt vẫn không thuận theo, Lục Khang từng nói, đối đãi muội muội của hắn, nhất định phải có tinh thần nước chảy đá mòn mới được, "Ngươi nếu chịu cười với ta một cái, dù phải rơi vào dầu sôi lửa bỏng ta cũng nguyện ý làm."
Lục Oanh chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi khép mắt dưỡng thần, không nói thêm một chữ.
Quân đội trùng trùng điệp điệp xếp hàng dài nương theo sơn đạo uốn lượn xuống núi, Cố Thanh Trản đứng trên lầu Tàng Thư các, mọi chuyện nhìn xem rõ ràng, bất tri bất giác liền ngây ngốc. Lục Oanh mặc một bộ nam trang, trong tiết trời tuyết trắng lác đác hồng mai phiêu tán này, cực kỳ giống cảnh tượng các nàng gặp mặt lần đầu tiên ở chùa Từ Ân... Thoáng cái, đã qua năm năm.
Nếu hiện tại tươi đẹp, ai lại muốn hoài niệm quá khứ. Nhưng đối với Cố Thanh Trản, điều tốt đẹp nhất cuộc đời nàng... là nữ tử kêu A Oanh kia. Năm năm trước, khoảnh khắc đầu tiên chạm mắt với nàng, liền đem bộ dáng si ngốc khi đó của nàng khắc vào trí nhớ, dường như mối ràng buộc sâu thẳm đã được chú định từ ấy.
Mỗi ngày đều nhớ đến tên một nữ tử, thậm chí cam nguyện yên lặng thủ hộ nàng từ sau lưng. Cố Thanh Trản chỉ có thể sống trong quá khứ, sống trong đoạn hồi ức ngọt ngào mà chua xót kia. Nàng không có hiện tại, càng không có tương lai.
Mỗi đêm nàng nằm trên giường, nhắm mắt lại, luôn thích hồi tưởng mỗi một câu tình thoại Lục Oanh từng nói với nàng, mặc kệ thật thật giả giả, nàng đều thích. Tưởng tượng ra sự ấm áp khi Lục Oanh ôm ấp nàng, tưởng tượng ra bộ dáng nàng khi gọi mình là A Trản, luôn lộ vẻ thẹn thùng đáng yêu.
"A Trản, ta yêu ngươi."
Có đôi khi muốn quên đi tất cả, nhưng lại luyến tiếc quên đi. Nếu có thể luôn sống trong ký ức, vậy thật tốt biết bao.
Nam tử ôm Lục Oanh đi hôm nay, Cố Thanh Trản có thể nhận ra, ngày ấy lúc săn bắn trong rừng, Lục Oanh bị thương, nam tử này cũng là như hình với bóng.
Nhìn xe ngựa Lục Oanh đi xa, Cố Thanh Trản lại vẫn trù trừ trên lầu các không đành lòng rời đi. Qua thêm mấy năm nữa, Lục Oanh còn có thể vì nàng mà cố chấp như vậy sao? Có lẽ, thế giới của nàng khi không có Cố Thanh Trản, sẽ càng tốt hơn đi, tựa như nữ tử bình thường mà tìm một phu quân môn đăng hộ đối, giúp chồng dạy con.
Sự xuất hiện của mình, từ trước tới nay đều là dư thừa.
"Ly nhi?" Tầm Dương thấy Cố Thanh Trản si ngốc đứng lặng, nhẹ giọng cắt đứt suy nghĩ của nàng. Từ ngày nàng xuống núi về sau, cả người cứ như mất hồn mất vía, "Tâm kết của con, có lẽ ta có thể thay con cởi bỏ."
Nửa năm qua, Cố Thanh Trản chưa bao giờ mở miệng nói câu nào trước mặt người ngoài, nhưng giờ nàng lại khẽ ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi, "Con người một đời này, có nên y theo bản tâm không?"
Ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng, không thể nhìn ra hỉ nộ. Tầm Dương chân nhân duyệt qua ngàn vạn người, ánh mắt như vậy, nếu không phải người máu lạnh đến cực điểm, thì chính là người dùng tình sâu vô cùng.
----
Ôn dịch Lạc thành vẫn đang tàn sát tràn lan, một vùng thành Nam đều bị lây nhiễm, lòng người hoảng sợ, mọi nhà đóng chặt cửa, tuy gần tới cuối năm, lại mảy may không thấy cảnh tiệc tùng.
Cũng chính vì trận ôn dịch này, kế hoạch Nam chinh của Trịnh Triệu không thể không kéo lùi lần nữa. Chính quyền Vũ quốc tuy đã củng cố, nhưng nguyên khí Đại Trịnh cũng dần dần khôi phục, thế cục thiên hạ một phân thành hai, càng thêm khó mà đánh vỡ.
Chiến tranh, ôn dịch, thiên tai triền miên, dân chúng lầm than.
Khách hành hương mỗi ngày lên núi Vân Tu càng ngày càng nhiều, trận ôn dịch này khiến cho người dân Lạc thành biến sắc, mọi người lớp lớp lên núi cầu phúc, cầu thần linh phù hộ.
Khách hành hương người đến người đi, không ngờ dịch bệnh này lại truyền lên núi. Mới đầu, chỉ là trong đạo quan có mấy nữ quan bị ho khan, mọi người chỉ nghĩ là bị lạnh. Về sau, đến khi các nàng hai mắt phát xanh, trên người nổi đầy hồng chẩn, mọi người thế mới biết đạo quan cũng nhiễm dịch. Chỉ một thoáng lòng người hoảng sợ, đạo quan trực tiếp đóng cửa.
Cố Thanh Trản đang cùng Tầm Dương chơi một ván cờ dang dở, đúng lúc này, một tiểu nữ quan chạy tới, khóc nức nở tiến đến thông báo, "Sư phụ! Sư phụ! Ngọc Tuyền sư tỷ... cũng sắp không xong..."
Tầm Dương từ khi chưởng phái tới nay, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy. Một đêm vì bệnh hiểm nghèo mà mất đi hai đệ tử, nàng chau mày, "Tội quá, tội quá..."
Cố Thanh Trản tiếp tục suy nghĩ bàn tàn cục kia, thờ ơ mà hạ cờ một mình. Tử vong, nàng từ trước đến nay đã xem nhiều đến lạnh nhạt. Từ thời điểm bước vào Tam Tấn hội, nàng đã sớm lăn lộn cạnh cái chết.
Tầm Dương nhìn về phía Cố Thanh Trản tư thái bình thản đối diện. Người mất đi là đồng môn sư tỷ muội, nhưng nàng lại không thể hiện nửa phần trắc ẩn, tính tình của nàng cũng không phải một từ lạnh lùng là có thể hình dung.
Máu lạnh đến cực điểm nhưng lại dùng tình sâu vô cùng, Tầm Dương không nhìn lầm Cố Thanh Trản. Đây chính là nàng.
Nói đến lòng dạ tàn nhẫn, không có ai sánh bằng người Tam Tấn hội. Cố Thanh Trản vốn tưởng rằng mình đã sớm luyện thành một thân tâm ngoan thủ lạt, cho đến khi gặp gỡ Lục Oanh nàng mới hiểu được, thì ra trên đời này thật sự có một người quan trọng với mình như vậy. Mình không thể để nàng chịu nửa điểm tổn thương, ở trước mặt nàng, thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng bé nhỏ không đáng kể.
Tuy nửa năm trước nàng trốn ra đại mạc, nhưng từ khi nàng phản bội Tam Tấn hội, từ khi nàng ngàn dặm xa xôi đến Bắc Cương, từ khoảnh khắc khi gặp lại Lục Oanh kia, kỳ thật nội tâm đã sớm kiên định. Cố Thanh Trản biết rõ thời gian của mình không còn nhiều, để cho nàng ích kỷ thêm một lần cuối cùng cũng tốt, mặc kệ thế nào, quãng đời còn lại nàng hoàn toàn không muốn lại rời bỏ Lục Oanh... Muốn được ở bên nàng, cho dù chỉ là sự thủ hộ âm thầm một phương tình nguyện.
Ngày ấy, nàng theo đuôi Lục Oanh đến bãi săn, thấy Lục Oanh giẫm phải bẫy thú, thấy nàng nhịn đau ngã ngồi trên tuyết, lẻ loi một mình, vô vọng mà xin giúp đỡ. Nghe giọng của nàng, Cố Thanh Trản thấy ruột gan như đứt thành từng khúc, cuối cùng nhịn không được ra tay.
Cố Thanh Trản thường xuyên cầu nguyện Lục Oanh có thể quên mình đi, nhưng bản thân lại luyến tiếc xóa đi một chút hồi ức liên quan đến nàng. Nay, Lục Oanh đã biết mình ở núi Vân Tu, dựa theo tính tình của nàng, nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, thế nào cũng sẽ lại tìm tới cửa.
"Sư phụ..." Cố Thanh Trản gỡ chiếc khăn che, trên khuôn mặt mi mục thanh tú là một vết sẹo đầy sát khí rất bắt mắt, nàng ảm